
nhất, thưa cha.
Người đàn ông quay người, vẻ nghiêm nghị không chút biến đổi:
– Về điểm này thì con giống ta, Chấn Khang… Hãy chăm sóc tốt cho con bé, nếu muốn… Ông trùm mafia bước đi không chút bận lòng…
Bước chân ông vừa qua khỏi ngưỡng cửa, đôi mắt cậu con thứ hai từ từ mở ra, lơ đễnh, chẳng để ý đến ai, cũng chẳng rõ có biết cha mình vừa đến không. Liếc xuống chiếc mp3, sắp hết pin, cậu đứng dậy rồi cứ thế đi ngang qua người anh trai…
Chấn Phong dừng bước ngay cạnh cô bé. Cô bé vẫn cúi gằm mặt, run lập cập vì lạnh. Một cái liếc ngang, một giây hoặc ít hơn… Phong sải bước tiếp, đôi mắt nhìn thẳng, vô cảm, như chẳng có chuyện gì, như tất cả xung quanh chỉ là không khí, lẽ đương nhiên phải tồn tại…
Chấn Khang cùng lúc bật đứng dậy, bằng vẻ chậm rãi đầy thích thú, cậu tiến lại phía cô bé, dừng đúng chỗ cậu em thứ hai vừa dừng… Vài giây suy nghĩ, Chấn Khang từ từ cúi xuống… gần hơn, rồi ghé sát vào tai cô bé:
– Mới chừng này tuổi đã thế này. Chắc lớn lên sẽ trở thành một người tình tuyệt vời!
Một nét cười thích thú hiện lên trên khuôn mặt cậu con cả. Cậu đứng thẳng người lại, bước đi… “Vậy thì ta sẽ chờ. Trước khi giết em, ta phải có được em cái đã.”
Chấn Nam đứng dậy, người cuối cùng bước lại phía cô bé.
Soạt!
Cậu cởi áo khoác ngoài, choàng lên người cô bé rồi từ từ ngồi xuống, hết sức dịu dàng… Chấn Nam rút chiếc khăn tay lau nước mưa trên khuôn mặt ngây thơ.
– Đừng sợ. Từ giờ, chúng ta sẽ là bạn nhé!
Chấn Nam đứng lên, kéo cổ áo choàng trên người cô bé lại, rồi khẽ nắm lấy tay cô bé, bước đi…
– Ta sẽ đưa em đến nơi ấy, theo ý của cha.
Cô bé cứ bước chân theo không suy nghĩ, chỉ có cảm giác ở cái nơi lạnh lẽo như đường hầm Địa Ngục này, chỉ có người con trai trước mặt cho cô sự an toàn. Tiếng mưa ào ào vẫn vọngđâu đây, cái lạnh thấm vào từng làn da thớ thịt, nhưng bàn tay người con trai ấy thì… thật ấm.
Hơn hai giờ sáng.
Dãy hành lang rộng và dài hun hút trong bóng tối, đèn đường sáng lên theo mỗi bước chân người đến. Không gian vắng lặng bỗng vang lên những hồi chuông. Cuối dãy hành lang là một chiếc cửa lớn. Chiếc cửa từ từ mở ra… Chấn Nam kéo theo cô bé, lặng lẽ bước từng bước chân chậm rãi.
Phía sau cánh cửa, hai dãy người xếp hàng dài lần lượt cúi đầu.
– Cậu chủ!
Nam khua nhẹ tay:
– Không cần giữ phép. Xin lỗi vì làm các em thức giấc vào giờ này.
– Không sao ạ. Chắc có chuyện gì nên cậu Ba mới đến lúc này. – Một cô gái chững chạc bước đến, cử chỉ hết sức nhẹ nhàng.
– Không có gì nghiêm trọng đâu. Ta đưa cô bé này đến chỗ các em thôi. Kiều Như giúp ta nhé!
– Cậu Ba! Cô bé này…
– Là cha ta mang về đấy. Từ giờ cô bé sẽ ở đây. Như trông nom cô bé hộ ta, được chứ?
– Sao cậu Ba nói thế. Em đương nhiên có trách nhiệm với người mới rồi. Cậu Ba cứ về nghỉ đi, cũng muộn rồi, cô bé này em sẽ lo cho.
– Em lúc nào cũng làm ta yên tâm.
Chấn Nam kéo cô bé kia lại phía cô quản gia. Cô bé kia dù chẳng hiểu mình sẽ sống thế nào ở cái nơi lạnh lùng và có gì đó rờn rợn này, nhưng có lẽ ở đây tốt hơn ở khu nhà kho dột nát ấy. Cô bé liếc mắt nhìn người con trai ấy quay đi, dẫu rất muốn giữ lại nhưng không thể…
“Chát”!!!
Cô bé quay phắt 90 độ, loạng choạng suýt ngã, vẫn chưa định thần lại để hiểu chuyện gì xảy ra sau cái tát trời giáng chẳng biết từ ai.
– Vào giờ này mà mày bắt cậu Ba phải mất ngủ và bọn tao phải tỉnh giấc hả con ranh?
Cả đám con gái dồn lại, nhìn cô bé đáng thương bằng những đôi mắt hình viên đạn. Đứng trước mặt cô bé là… cô quản gia có vẻ dịu dàng và đầy trách nhiệm ban nãy – Trần Kiều Như.
– Mày chui từ cống nước nào lên mà người ngợm thế này?
Cô bé có vẻ hiểu ra một chút vấn đề nên cúi gằm mặt, hai bàn tay nắm chặt.
– Đừng có nghĩ được cậu Ba mang đến thì mày qua mặt được tụi này. Từ giờ, mày sẽ làm việc dưới quyền của chị đây, cho nên, tốt nhất là biết điều một tí!
Như đưa tay nhẹ nhàng đẩy cằm cô bé lên, ánh mắt trong veo không một chút sợ hãi ngước theo. Như nghiến răng, rít lên:
– Còn với vẻ mặt ngây thơ giả bộ này của mày. Đừng có mơ mà ve vãn được cậu Ba, em ạ!
Dứt lời, cô ta quay phắt đi, khoanh tay, điệu bộ kiêu kì.
– Để nó nằm giường 105 với con bé nhí nhố đó. Chị không ưa nên các em liệu đường mà cư xử.
Hơn hai mươi nữ giúp việc cùng nhất loạt quay đi, bước theo cô quản gia.
– Bạn là người mới hả?
– …
– Nè, thay bằng nhìn mình bằng cái vẻ ngây ngô đó, tại sao bạn không nói gì đi? Mình tên Thụy An, chị Như bảo từ giờ bạn sẽ ngủ chung giường với mình, vì thế nên tụi mình kết thân nhé.
– …
– Mà bạn phải lau khô đầu và thay quần áo thì mới được vào ngủ đấy. Ướt rượt thế này. À, nếu không có thì mình cho mượn tạm quần áo nhé!
– …
– Mà bạn tên gì?… Sao cứ im lặng hoài vậy? Không nói được hay ghét mình?
Thụy An thở dài một tiếng chán nản, toan quay đi thì chợt khựng lại bởi tiếng nói phát ra. Cảm giác phải được suy nghĩ rất lâu, cảm giác như bất cần cái vô hình của thời gian. Tựa hồ… tiếng đàn phong phanh xuyên qua màn mưa…
– Hải Băng.
Khẽ khàng. Trong veo. Nhẹ như sương sớm. Tiếng nói làm tim An ngưng một nhịp.
– Bạn… tên Hải Băng? Hì, hay thế, Hải