
liệt đang cháy trong họ. Họ quá khác nhau. Họ ở hai thế giới riêng biệt. Họ sinh ra bởi hận thù. Nhưng chẳng còn gì quan trọng nữa! Có thể chính là định mệnh… Nhưng khi con người thay đổi, cả định mệnh cũng sẽ đổi thay…
Tử Thần đang chờ họ… và họ… đang chờ nhau…
NGOẠI TRUYỆN 1
Mưa trắng xóa.
Nhuộm cả đất trời trong màu nước mỏng như voan.
Lại một ngày biển động. Sóng ào ạt vỗ vào bờ như hàng ngàn đợt sóng âm dữ dội. Hết lớp này đến lớp khác, nhấn chìm hàng hà sa số những giọt nước mưa trong veo xuống lòng đại dương bình lặng, và thẫm xanh.
Đời người có chăng cũng thế? Giông tố lên, tan mình trong biển gian nan. Giông tố qua, chốn dưới lòng sâu đại dương kia, liệu có nắng vàng rạng rỡ?
– Mình chia tay đi!
– Lí do là gì?
– EM muốn một lí do thế nào? Em thừa hiểu trái tim anh đã có người khác.
– Anh từng nói… mình sẽ thuộc về nhau mãi mãi…
– Đừng có khóc! Nước mắt chỉ làm anh thương hại em thôi.
– Anh từng nói… thế gian này, anh yêu em hơn bất cứ ai, hơn chính bản thân mình…
– Em tin những lời đó sao? Phụ nữa thật lố bịch. Khi yêu, mọi thằng đàn ông đều nói thế,
– Anh… anh đừng bỏ em.
– Cô điên rồi! Để tôi yên!
Rầm!
Choang…
Một chuỗi âm thanh hỗn loạn và nhức tai vang lên, đập vào những chiếc chử kính khiến mặt kính phẳng hơi dao động. Rời mắt khỏi màn hình laptop, chàng trai với chiếc quần jean và đang cở trần định thần, chút nữa đã phóc dậy và lao ra ngoài. Nhưng chiếc váy trắng satin đã hộc tốc bước vào, bàn chân trần di chuyển rất nhanh. Chưa kịp để chàng trai lên tiếng, một giọng nói đầy phẫn uất vang lên:
– Lâm Chấn Phong! Đàn ông các anh là đồ khốn!!
Bộp!
Bằng một lực mạnh, Băng giơ tay ném thẳng cuốn truyện tranh vào đầu Phong. Băng vẫn nhìn cậu ánh nhìn giận giữ.
Phong xoa nhẹ tay lên đầu, chỗ đau nhức. Giờ cậu đã hiểu có chuyện gì vừa diễn ra rồi. Các dây thần kinh của cậu căng lên như dây đàn mỗi lần phải thức xuyên đêm để làm việc. Nhưng thảng khi mấy chuyện thế này xảy ra, làm cậu chỉ muốn nổ tung bộ óc ngổn ngang. Phong đóng máy tính, đứng dậy va tiến lại chỗ Băng. Bằng giọng dịu dàng nhất có thể, cậu cất lời:
– Làm ơn đi, vợ anh!
– Đàn ông các anh nên chết hết đi cho rồi. Chết, chết đi!
– Được rồi. Nói anh nghe lần này là gì, thằng khốn bỏ người yêu hay bắt cá hai tay?
– Bỏ người yêu! Hắn yêu đứa con gái khác!
– Nếu em muốn thì vứt cuốn truyện vào thùng rác, trừng phạt tên khốn ấy.
– Nhưng hắn nói tất cả những gì anh từng nói với em!
– Điều đó chứng tỏ được gì? Anh không như thế!
Phong biết cần chuyển chủ đề để Băng không phát cáu lên lần nữa. Cậu đưa tay vuốt nhẹ tóc mái vắt lên vành tai Băng.
– Mà mấy giờ rồi nhỉ?
– 12.
– Có gì ăn chưa?
– Cả tuần ăn mì rồi, em không ăn mì nữa!
– Câu đấy phải để anh nói. Toàn anh ăn mì, em ăn đồ gọi từ nhà hàng mà.
– Nhưng hôm nay mưa to thế này, đường dây điện thoại không gọi được đâu.
– Để xem tủ lạnh còn gì không.
Dứt lời, Phong sải bước ra khỏi phòng ngủ.
– Đau không? Đầu anh?
– Đau!- Phong dừng chân ở cửa- Nhưng không ai đánh người rồi lại hỏi có đau không đâu!
– Nhẽ ra anh nên tự tránh đi, anh cứ để cả quyển sách bay vào đầu thế mà được à?
– Ừ, lần sau anh sẽ cố- Phong quen với mấy lí lẽ …không đỡ nổi của Băng rồi.
Phong đã đi khuất, ánh nhìn của Băng hướng vể phía cửa sổ kính, nơi hàng triệ giọt nước mưa đang nhảy nhót tựa như dệt nên màn sương mù giăng kín.
– Kẻ ngốc, còn muốn có lần sau sao? –Băng lẩm bẩm một mình. Cô chẳng hề muốn “ra tay” rồi lại thấy chút ân hận như lúc này. Cô biết Chấn Phong phải chịu áp lực, không ai chịu đựng nổi sống với người vợ nhàn dỗi và thi thoảng làm ầm lên chuyện không đâu như thế. Nhưng sự thật Băng không thể tiết chế được cảm xúc của mình. Cô không biết đã có chuyện gì với chính bản thân nữa.
Mưa. Đã hơn một tuần mưa rả rích. Ngôi nhà gỗ trắng gần biển vắng càng thấm hơi lạnh của gió biển, của mưa đầu đông.
King koong…
– Chấn Phong, chuông cửa kìa.
– Ừ!- Phong nói vọng ra và từ phòng bếp cậu ra ngoài phòng khách. Cậu đang dọn đống đổ nát Băng gây ra khi xô đổ bàn ăn gỗ.
Tạch. Cửa mở, một cô gái đứng ngoài cửa cầm chiếc ô lớn, tay kia ôm một hộp thức ăn nhanh. Phong nhận ra đó là cô gái ở cửa hàng Fast foot trong thị trấn. Cô đang cười rạng rỡ, mặt lem nhem nước nhưng hai má vẫn hằn hai chiếc lúm xinh xinh.
– Hi vọng anh còn nhớ em? Em nghĩ trời mưa mấy ngày rồi, chắc anh không ra siêu thị được nên mang suất ăn đến.
Giọng điệu quan tâm của cô gái không làm Phong mảy may suy nghĩ, dẫu sao cậu cũng đang tính đội mưa vào thị trấn để mua đồ ăn, nhà chẳng còn gì ăn được.
– Em không thể vào nhà sao?
Phong nhận lấy hộp giấy cứng và đang rút ví trả tiền. Cậu không để ý thấy mặt cô gái vừa ửng lên vì nhận ra cậu đang ở trần. ngay trước mặt cô là bộ ngực vạm vỡ. Cô cố tình liếc mắt vào bên trong phòng khách, cơ hồ định sẽ bước vào.
– Em cũng không tin đàn ông có thể sống một mình ở nơi thế này đâu
– Tôi không sống một mình.
– Dạ?- Cùng lúc đó, cô gái giao hàng thấy Băng lướt qua.
– Thì ra anh ở cùng em gái? – Cô gái có vẻ thích thú khi nghĩ đến cuộc sống riêng của chàn