
ại, không nhìn Nam, Băng từ từ đứng dậy, mắt ngước nhìn chỗ khảng trống tường phía trên, nơi chiếc cửa sổ vừa rơi ra… nhìn vô cùng tập trung và chăm chú!!!
– Cậu… cậu Ba….
– Máu… cậu Ba… đằng sau…
– Mẹ ơi… máu… máu…
Mấy cô giúp việc đứng đờ ra, miệng lắp bắp, vẻ mặt hoảng hốt đến nỗi không biết làm gì hơn.
Như gắng bình tĩnh lại, tiến đến chỗ Nam, mặc dù tay chân cô ta run lẩy bẩy.
– Cậu Ba… vết thương… máu… nhiều…
Nhưng Nam không mảy may để ý đến Như, cậu đứng dậy và tiếp tục nhìn Băng, vẻ mặt lo lắng:
– Em… thật sự… không sao chứ?
Hải Băng chăm chú nhìn ô trống trên cao, chợt cúi xuống, quay người, định bước ra khỏi phòng ăn.
– Cẩn thận. Rất nhiều mảnh vỡ dưới chân em.
– Về phòng thôi!
Miệng Băng nói ra, nhưng vẻ mặt như không quan tâm mình nói gì. Bộ não cô đang suy nghĩ về điều khác. Chân thì vẫn bước đi, về phía cửa phòng ăn…
Đám giúp việc lại một lần nữa trợn mắt nhìn theo Băng. Chấn Nam cũng bước theo luôn.
– Cậu… cậu Ba…. vết thương…
– Dọn đống thủy tinh đi!
Như nghẹn họng, cứ đứng trân trân nhìn đằng sau Nam. Máu từ đầu và lưng chảy xuống thấm đẫm mảnh áo đằng sau.
– Nếu không gọi bác sĩ đến, cậu chủ định kệ cho chảy bao nhiêu máu cũng được phải không? Chính cậu chủ cũng là một bác sĩ cơ mà.
Nam cầm cốc nước lên, uống mấy viên thuốc kháng viêm, không nói gì thêm với tay quản lý. Cậu đã được bác sĩ băng lại vết thương dù không quan tâm lắm đến chuyện đó.
– Dù sao cậu chủ cũng nên quan tam hơn đến bản thân mình, Mọi người đều rất lo lắng… Bác sĩ bảo vết thương trên đầu phải khâu mấy mũi, xương ở bả vai suýt nữa thì gãy. Mất nhiều máu nhưng không nguy hiểm lắm.
– Như thế mà không nguy hiểm sao? Máu chảy nhiều vậy cơ mà. – Cô quản gia bước vào, bộ mặt gần như sắp khóc.
– Cậu Ba chẳng biết quý trọng bản thân gì cả…
– Ta không sao.
– Sao lại không sao? Tất cả chỉ tại con bé đó. Rõ ràng thấy cái cửa sắp rơi xuống mà không tránh đi. Rõ ràng biết cậu Ba bị cả cái cửa kính rơi xuống đầu vì cứu mình mà vẫn dửng dưng như không.
– Em đừng nói nữa.
– Cậu Ba chiều nó quá nên nó chẳng coi ai ra gì, chẳng có tình người.
– Em ra ngoài đi. Ta không muốn nghe nữa.
– Cậu Ba yêu quý nó nhưng nó đâu có quan tâm gì đến cậu Ba? Một chút lo lắng cũng không có…
– Em ra ngoài đi. – Nam gắt lên.
Như giật mình… im lặng… rồi quay người bước ra khỏi phòng. Nam ngồi trên ghế, đưa hai tay để lên bàn, mặt cúi gầm, mắt nhắm nghiền.
– Cậu chủ có biết mục tiêu của chúng ta là gì không? Là giành được quyền thừa kế…
– Ta không muốn cái vị trí ấy nữa…
– Nhưng cậu chủ đã bước chân vào con đường ấy rồi… Như tôi đã nói, cậu chủ chỉ có quyền tiếp tục bước đi thôi!
– Ta sẽ dừng lại!
– Cậu chủ không biết hậu quả hay sao mà nói như vậy? Vì… cô bé đó sao? Cậu chủ… yêu cô bé rồi… phải không???
– Ta… không ngăn nổi trái tim mình nữa…
– Điên rồ! Quá điên rồ! Cậu có biết ý định của ông chủ khi đem cô bé về đây không?
– Ta không thể chĩa súng vào cô bé được! Ta không làm được!
– Ngay lúc đầu tôi đã ngăn cản cậu gần gũi với cô bé rồi! Giờ thì…. dù cậu yêu tới mức nào, cậu cũng không được từ bỏ mục tiêu cuối cùng của mình! Cậu sinh ra để làm gì? Cậu được dạy những gì trong 20 năm qua? Cậu phải nhớ, phải nhớ cách duy nhất để tồn tại trong thế giới này là đấu tranh, là giẫm đạp lên kẻ khác! Cậu phải nhớ… cậu là con trai Lâm-Chấn-Đông!
– Không… Ta không muốn nhớ gì cả…
– Giờ cậu định sao? Cậu bảo sẽ dừng lại? Cậu muốn dừng lại để bảo vệ cô bé? Để không phải chĩa súng vào cô bé? Cậu cũng biết, dù cậu không làm thế, cô bé vẫn sẽ chết dưới tay cậu Cả hoặc cậu Hai cơ mà? Cậu đâu thể thay đổi được gì?
– Ta sẽ không để điều đó xảy ra.
– Cậu chủ không đủ quyền lực để làm điều đó. Chính cậu rõ điều đó hơn ai hết!
– Vậy…. ngươi bảo ta phải làm gì? Phải làm gì hả?
– Cách tốt nhất là để cô bé… chết dưới tay cậu. Nếu không, cậu vừa mất cô bé vừa mất quyền thừa kế. Cả mạng sống của cậu… cũng không thể giữ được. Tôi chỉ nói lại lần này thôi… Cậu chủ! Từ lúc sinh ra trên thế gian này… cậu… đã không có quyền được lựa chọn!!!
Tay quản lý quay đi, bước khỏi phòng.
Chấn Nam đập đầu xuống thành bàn… mắt nhắm nghiền…
– Bạn đi đâu thế? Lúc này bạn phải ở bên và chăm sóc cậu Ba chứ?
Băng lướt qua mặt An, đi trên hành lang.
– Bạn là kiểu người gì vậy? Bạn có biết cậu Ba bị thương nặng đến thế nào không? Bạn làm gì mà lang thang ngoài này hả?
Băng vẫn tiếp tục đi, đầu đang mải suy nghĩ gì đó. An đứng nguyên, chống nạnh.
– Con người kì quặc! Con người xấc xược! Con người nhẫn tâm và độc ác!
11 giờ đêm.
Hải Băng chậm rãi bước vào phòng ngủ của Nam. Cô chợt khựng lại… Nam đang đứng giữa phòng, cởi trần, mắt trân trân nhìn Băng. Không phải ánh mắt dịu dàng của ngày thường… Và quan trọng hơn, trên tay cậu… là một khẩu súng… hướng thẳng về… phía Băng! Cô không ngạc nhiên, cũng không sợ hãi. Cô chỉ đứng yên đó… nhìn thẳng vào Nam. Con chim Palila đứng co người lại, đôi mắt nhỏ xíu tròn xoe cứ nhìn và khẩu súng trên tay Nam… không rời.
Trong khoảnh khắc… Nam đưa ngón tay… chạm vào cò súng… vẫn im lặng… nhìn Băng…
Trái tim Nam chợt nhó