Insane
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211740

Bình chọn: 9.00/10/1174 lượt.

ùng cậu Ba nói… là lời yêu bạn… Cậu Ba… chết rồi! Bởi chính tay cha mình!

Ngón tay Băng khựng lại trong một giây… rồi tiếp tục bỏ miếng pizza vào miệng… chậm rãi nhai.

An quay người đi… khẽ cười.

– Cậu Ba… thật ngốc!

Băng vẫn ăn cho đến khi xong bữa. Cô với một tay lấy giấy lau miệng… và bước lại phía chiếc lồng chim… Cô đưa tay… từ từ… kéo chiếc khăn trùm đỏ ra… Trong lồng… con chim Palila… đã chết! Bộ lông nó xù lên, cơ thể mềm nhũn, nó đã điên loạn trước khi chết!

Băng quay người bước đi…

– Cái chết… là… sự giải thoát!

….

– Mày….mày nói gì!?

– Chị Như… cậu Ba… – cô giúp việc khóc nấc lên – cậu Ba… chết rồi…

– Mày nói gì vậy hả?

– Em nghe tin từ quản lý của cậu Ba… cậu Ba…..

– Im đi! Mày đùa quá trớn rồi đấy.

– Không. Em không đùa.

– Muốn ăn tát không? Chuyện đó mà mày đem ra đùa được à?

– Chị Như… em… em không đùa mà.

Như bật cười:

– Tao chịu mày rồi đấy. Đóng kịch giỏi thật. Thôi, đi làm việc đi. Trò đó không vui chút nào!

Cô quản gia vừa quay đi, cô giúp việc ngồi thụp xuống, nước mắt giàn giụa.

– Em bảo là không đùa mà… tại cậu chủ muốn ra khỏi nhà, ông chủ biết được nên đã bắn… là ông chủ… ông chủ….

Bàn tay Như khẽ run lên, nhưng miệng vẫn cười:

– Mày… vẫn tiếp tục đóng kịch đấy hả?

– Em không đóng kịch! Tất cả là sự thật! Chị đánh cho em chết đi thì đó vẫn là sự thật!

Như ngồi thụp xuống… khắp người run lên….

– Không thể nào! Không có đâu!… Hôm qua… cậu Ba… còn qua đây dặn dò… và… còn đưa thuốc cho con Yến… không thể có chuyện đó được…

Một đám giúp việc cùng ùa vào phòng ngủ, ngồi thụp xuống cả… ôm nhau nức nở…

– Sao lại thế được? Hôm qua tao vẫn còn nói chuyện với cậu Ba.

– Lúc nào cậu Ba cũng dịu dàng với mọi người… làm sao đây… cậu Ba không thể chết thế này được…

– Cậu Ba… cậu Ba ơi…

Như đứng dậy, loạng choạng suýt ngã……

– Im ngay! – Như hét lên.- Chúng mày đang làm gì thế hả? Hả?

– Chị… chị Như… cậu Ba…

– Chúng mày điên cả rồi sao? Đứng lên đi. Cậu Ba chưa chết. Cậu Ba không thể chết được!

Đám giúp việc lại quay lại ôm nhau, khóc như mưa… Như chạy đến, túm cổ áo từng người.

– Đừng khóc nữa! Cậu Ba chưa chết!

– Không phải mà… máu… máu nhiều lắm… máu cứ túa ra… khắp người… chảy xuống cả sàn nữa…

– Không! Không thể nào… cậu Ba chưa chết! Mày nói đi… nói tao nghe đi! Cậu Ba vẫn còn sống! Vẫn sống phải không?

Cô giúp việc không nói nữa, lại khóc to hơn…

Như túm chặt áo cô ta, giật mạnh.

– Mày nói đi! Nói đi! Tao xin mày đấy… nói đi…

Như ngồi phịch xuống… nước mắt chỉ chực trào ra…

– Không thể nào… cậu Ba không thể chết …Không thể….

….

– Sao lại đưa cậu Ba đi… sao lại cướp mất cậu Ba của tôi… Ông trời ơi!!! sao có thể độc ác và nhẫn tâm đến vậy? ?? Cậu Ba có làm gì sai đâu?? Cậu Ba… Sao cậu bỏ em… Làm sao em sống được đây?? em sống để làm gì nữa đây… cậu Ba!!!

Trong phòng ngủ của người làm… Tiếng khóc đau đớn cào xé ruột gan vang lên từng chặp. Còn ngoài bếp… Chỉ có Thụy An… ngồi trong góc… lặng lẽ, nước mắt trào ra, chảy xuống… ướt đẫm ngực áo…

….

Cô quản gia ngồi thẫn thờ dưới sàn, hai mắt thâm quầng, đôi môi nhợt nhạt, khóc đến kiệt sức… Bỗng, một cô giúp việc mở cửa, chạy xộc vào, nước mắt giàn giụa…

– Chị Như… chị Như… làm sao đây? Họ đang đem cậu Ba đi… máu… em thấy nhiều máu lắm… khắp người đầy máu… họ nói… sẽ hỏa thiêu… làm sao đây? Chị Như!!! Cậu Ba đáng thương… làm sao đây???

– Chị Như… ông chủ ra lệnh… không được để tang trong nhà… không ai được khóc lóc nữa… Cậu Ba… Sống ở ngoài… làm sao sống được chứ… Có đem theo thứ gì đâu… Trời lạnh rồi… thân xác… rải xuống sông… lạnh… lạnh lắm…

Kiều Như cúi đầu, không còn sức mà kêu gào nữa… trên khuôn mặt trắng bệch, vô hồn… hai hàng nước mắt lăn dài…

Khu biệt thự vắng lặng rộng lớn, thi thoảng vẫn vang lên tiếng khóc thương, như ai oán, như giận hờn, như thấm vào không trung vô hình, như bay tới nơi âm ti lạnh lẽo…

Con người… phải chăng sống là để chờ giải thoát…

CHAP 9

[9'>

CHƯƠNG III: ĐỊA NGỤC

Phòng 101 cách âm. Khang mở loa nhạc ầm ĩ, ngồi trên giường vừa lắc lư theo nhạc vừa đọc tạp chí.

– Cậu chủ!!!

– Sao? Không thấy ta đang bận à?

– Chuyện cậu Ba…

– Chết thì thôi, nói nhiều làm gì. Càng bớt đi một tên ngáng đường.

– Dù sao cũng làm anh em trai hơn 20 năm. Cậu chủ nên…

– Đừng có dạy đời ta. Ta còn định tự tay kết liễu nó nữa kìa. Giờ nó chết rồi, ra càng đỡ tốn công ra tay… Biến đi!!!

Phòng 102 cách âm. Lúc nào cũng vậy, bóng tối bao trùm, sự lặng yên tĩnh mịch, cảm giác rợn người…

Phong đang ngồi dưới sàn, dựa tường, một tay đặt lên một tấm ảnh úp xuống đất… đôi mắt vô hồn… nhìn vào khoảng tối… như nhìn một nơi xa xăm… Cửa phòng kẹt mở. Quản lý của Chấn Nam lặng lẽ bước vào… cúi đầu:

– Cậu Hai!

Không một tiếng đáp lại đúng như Winter nghĩ.

– Có lẽ cậu Hai cũng biết rồi… về cái chết của cậu Ba. Chắc tôi không thể hiểu được cảm giác của cậu lúc này. Trong khu biệt thự, cậu là người… yêu thương cậu Ba nhất… cũng là người… hận cậu Ba nhất. Nhưng tôi biết cậu cũng hiểu, đối với cậu Ba, cậu là người anh mà cậu ấy mãi yêu quý…

Chấn Phong vẫn lặng yên, đôi mắt không rời đi, nét mặt k