
ầm di động chụp ảnh không ngừng. Lâm Chấn Đông chợt cười…
– Phán đoán của ta chưa bao giờ sai!
…
– Tình hình thế nào rồi con gái yêu?
– Vẫn tốt ạ! Nhưng an ninh ở đó rất phức tạp, con nghĩ con cần thời gian.
– Còn chuyện với mấy thằng con đại tài của Lâm Chấn Đông?
– Một người đã mất, thật tiếc. Nhưng hai kẻ còn lại thật sự không hề tầm thường. Một kẻ tham vọng, toan tính và sắc sảo. Một kẻ… bí ẩn vô cùng. Nhưng con chắc đằng sau khuôn mặt sắt đá ấy là một bộ óc siêu phàm!
– Ta hiểu con nhất trên thế gian này đấy, con gái à!
– Vâng, thưa ba… Con không kiềm chế nổi sự rung động của trái tim mình… Con đang nghĩ, một tên có gia đình quyền thế nhưng bất tài và nhu nhược so với một người địa vị xã hội không bằng nhưng có cái đầu thiên tài thì…. Ba nghĩ sao?
– Theo tin mật thì… bộ óc siêu phàm con vừa nói, ta chắc đó là thằng con thứ hai của Lâm Chấn Đông – người làm ông ta có được đỉnh cao ngày hôm nay. Không có cậu ta, sự nghiệp của Lâm Chấn Đông sẽ dễ dàng trở về con số 0! Ta không phản đối một thằng con rể như thế cùng mối quan hệ tốt đẹp với gia đình Lâm Chấn đâu!
– Vậy con hiểu rồi thưa ba. Nếu có được anh ấy, con nghĩ ba sẽ làm cho ngài Thượng nghị sĩ không đủ phiếu bầu trong cuộc tổng tuyển cử mùa xuân năm sau!
8 giờ sáng.
Tay quản lý vào phòng Chấn Khang.
– Cậu chủ không dùng bữa sáng sao?
Khang ngồi trên giường, đan chéo hai tay vào nhau. Dưới đất, tàn thuốc lá rơi vãi, một bao thuốc hết nhẵn nằm lăn lóc.
– Cậu chủ mất ngủ đêm qua à? Vì Hoàng Yến Chi từ chối và tự ý bỏ về?
– Là ta đã đuổi cô ta ra khỏi phòng…
– Hoàng Yến Chi sao? Sao có thể… Cậu chủ không thể vì phút nông nổi nhất thời mà phá tan mối quan hệ ấy!
– Đừng có dạy đời ta! Ta biết phải làm thế nào… Cút ra đi!
– Em ra ngay đây. Em chỉ vào để báo với cậu chủ: lũ chó hoang lại lên cơn dại, chúng thường xuyên không tuân thủ nội quy. Mấy ngày nay, chúng tổ chức đánh nhau liên miên, hai kẻ đã mất mạng.
– Lũ điên… Vứt xác cho Seiky!
– Theo lời một tên thì thằng Leader nói không cho Seiky “xơi mạng” anh em mà sẽ thưởng cho con thú ấy món mồi hấp dẫn chưa từng thấy, hấp dẫn với cả hắn và với cả… cậu chủ nữa!!!
Chấn Khang nhíu chặt mày, cậu nghiến răng… nỗi khó chịu mấy ngày nay cần được giải toả!
…
Khu B. Lũ tội phạm nhốn nháo, hò hét vây quanh hai tên đang vật lộn. Chúng lao vào nhau như hai con hổ dữ tranh mồi, máu me be bét. Hai tên càng xung, càng bị đòn đau và hiểm thì lũ xung quanh lại càng vỗ tay, hò hét tán dương nhiều hơn. Bỗng, cánh cửa phòng bị kéo mạnh ra.
– Chúng mày phát dại lên đấy à?
Một tiếng hét khó chịu, Chấn Khang xuất hiện ngay lối vào.
– Câm miệng!!!! – Tiếng quát to và quyền lực của Khang lấn áp hết tiếng reo hò. Cả “lũ chó hoang” im re, cùng quay lại nhìn cậu.
– Tao dạy chúng mày lên cơn thế đấy hả? Muốn làm chó dại thì cút ra ngoài đường!!! Cuốn xéo luôn đi cho khuất mắt tao!!!
Mắt Khang trợn trừng lên, cơn giận bùng nổ. Lũ tội phạm biết không nên ho he gì lúc này, nếu để Khang điên lên tới mức phải rút súng ra thì…
– Chúng mày không coi tao ra gì phải không? Không thực hiện qui định, chúng mày muốn lại chống tao phải không???? – Khang lại gầm lên. Một tên tội phạm có vẻ rụt rè sợ hãi lên tiếng:
– Không… không phải… cậu chủ…
– Không phải mà chúng mày phát dại lên thế à? Chúng mày không sợ tao phải không?
– Ai dám không sợ cậu Cả chứ?
Đám tội phạm quay sang nhìn… Leader từ phòng trong đang bước ra. Khang liếc nhìn hắn.
– Mày ra lệnh cho chúng cắn càn phải không?
– Cậu chủ không nên nói thế. Lũ chó thấy khó chịu thì cắn nhau chút thôi. Vẫn còn may là chúng chưa quay lại… cắn chủ đấy.
Vài tên tội phạm bụm miệng cười. Mặt Chấn Khang tối sầm lại:
– Ừ, thật may, nếu đứa nào làm thế… Tao sẽ bẻ răng, chặt chân nấu giả cày và đập vỡ sọ ra lấy óc luộc ăn… Tao nghe nói óc chó rất ngon!
– Vậy thì không ổn rồi… Cậu chủ cũng biết ông chủ tốn bao nhiêu tiền mới đưa được lũ chó ấy về đây. Cậu chủ không quản nổi mà đem ra giết thịt như thế… cậu định ăn nói với ông chủ thế nào???
– Mày không phải lo cho tao, cứ lo giữ cái mạng của mày đi đã.
– À vâng, tôi sẵn lòng nghe cậu chủ căn dặn mà…
Chấn Khang liếc mắt nhìn một lượt lũ tội phạm.
– Nếu chúng mày còn để tao đến đây lần nữa vì chuyện này, tao sẽ không nói lời nào mà chỉ rút súng ra thôi! – Khang liếc nhìn tên Leader, hắn khẽ cười.
Khang quay đi mà vẫn chưa thấy cơn giận nguôi ngoai.
– Đã vậy, tôi cũng muốn nhắc cậu chủ… cậu chủ sẽ phải đến đây tiếp đấy. Đương nhiên không phải vì chuyện này nữa… Người tình của cậu chủ… hấp dẫn lắm!!!
Khang toan rút súng nhưng tên quản lý ở ngoài đã ra hiệu bình tĩnh. Chân cậu bước tiếp trước khi dằn xuống một câu:
– Đụng đến cô ấy… là đụng đến tao. Mày nhớ đấy!
10 giờ đêm.
“- Huhu… mẹ ơi… mẹ… mẹ đừng đánh anh nữa!!!
– Nam! Con tránh ra…
– Mẹ… con xin mẹ… Là lỗi của con, con tự ý chạy ra ngoài chơi mà mẹ…
– Con không được khóc… con ra chỗ khác chơi đi!
– Phong! Con biết lỗi chưa??? Con còn lì được phải không??
Vút… vút… vút…
– Á á mẹ ơi… mẹ đừng đánh anh nữa mà!!!
– Chấn Phong! Ta hỏi con biết lỗi chưa? T