
ng tài nào cãi lại hai cái mệng trơn như thoa mỡ của Xuyến và Cúc Hương, Thục chỉ nói được một câu rồi im bặt.
Xuyến cười hì hì, vẻ khoái chí. Nó giở giọng eo éo nhại bức thư:
– Mình đã nhận được cây kẹo của bạn. Mình để dành chứ không ăn. Mình để dành trong trái tim mình ấy!
Trong khi Thục đỏ mặt tía tai thì Cúc Hương hắng giọng nói:- “Vụ án” trái tim để từ từ tính! Bây giờ tụi mình phải giải quyết “vụ án” trái ổi trước đã.
Xuyến lườm Cúc Hương:
– Mày lúc nào cũng ăn với uống! Tên mày đổi thành Ốc Hương coi bộ hợp “khẩu vị” hơn!
Cúc Hương khoát tay, giọng tỉnh rụi:
– Nếu mày muốn, ngày mai tao dẫn hai đứa đi ăn ốc hương liền! Còn bây giờ trái ổi này tính sao đây?
– Có gì đâu mà tính! Thì đem ra mỗi đứa cắn một miếng. Cắn đến khi nào không còn gì để cắn nữa thì thôi!
Cúc Hương lắc đầu nguầy nguậy:
– Không được! Cách đó không được!
– Sao không được?
– Miệng mày như cống Bà Xếp. Mày cắn một miếng bằng tụi tao cắn ba năm, ai “đua” cho lại mày!
Xuyến phì cười:
– Thật tao chưa thấy ai ham nói xấu bạn bè như mày! Trong vụ này, công tao lớn nhất. Nếu không có lá thư và cây kẹo của tao thì làm gì có trái ổi “chiến lợi phẩm” này. Tao hưởng phần nhiều là đúng rồi!
– Không được! – Cúc Hương kịch liệt phản đối – Công lớn nhất phải thuộc về con Thục. Trái ổi này tên Phong Khê tặng cho nó chứ đâu phải tặng ày!
– Mày ngốc quá! Tên Phong Khê tặng cho nó là tặng trái tim. Còn trái ổi là tặng cho bạn nó, tức là tụi mình. Con Thục hưởng phần tinh thần, còn tụi mình hưởng phần vật chất! Tóm lại, đứa nào cũng có phần!
Nghe Xuyến “phân chia tài sản” trắng trợn và tùy tiện như vậy, Thục vừa xấu hổ lại vừa lại buồn cười. Nó làm mặt nghiêm:
– Mày khôn vừa vừa thôi nghe Xuyến! Tao nhường cái phần tinh thần ày đó! Đưa trái ổi đây!
Lúc này Xuyến đã cầm trái ổi trên tay Cúc Hương. Nó giấu trái ổi ra sau lưng:
– Đâu có đưa ày được! Nếu mày không chịu thì để tao kiếm trọng tài phân xử. Xem thử tao nói đúng hay không đúng.
– Nè, nè…
Thục hoảng hốt kêu lên. Chuyện Phong Khê bỏ thư trong ngăn bàn, nó không muốn cho “người ngoài” biết. Bây giờ nghe Xuyến đòi “mời” trọng tài, nó điếng người.
Nhưng Xuyến phớt lờ vẻ cầu khẩn của Thục. Nó đảo mắt nhìn quanh và hí hửng reo lên:
– Trọng tài kia rồi!
Cả Thục lẫn Cúc Hương lật đật quay người lại. Vừa nhác thấy bóng người Xuyến chỉ, Thục bỗng nghe trống ngực đập thình thịch, trái tim như muốn vọt ra ngoài.
Hóa ra người mà Xuyến chỉ là Hoàng Hòa, lúc này đang đứng chống tay bên bục cửa sổ, quay mặt ra vườn bạch đàn phía sau nên không hay sáu tia la-de đang chiếu vào mình.
Hàng ngày, không hiểu vô tình hay cố ý, Hoàng Hòa thường đưa mắt về phía Thục. Thoạt đầu, chẳng ai để ý. Về sau, Xuyến phát hiện ra, liền bấm Cúc Hương. Từ đó, hễ có dịp là cả hai mở miệng trêu Thục. Bị “cáp đôi” riết, Thục hết dám nói chuyện với Hoàng Hòa luôn. Gặp anh trong lớp học hay ở ngoài đường, bao giờ Thục cũng quay mặt ngó lơ chỗ khác. Vì vậy, bây giờ thấy Xuyến định kêu Hoàng Hòa lại, Thục vội cầm vạt áo Xuyến giật giật:
– Đừng, đừng…- Đừng cái gì mà đừng!
Xuyến trợn mắt nhìn Thục rồi quay về phía cửa sổ, ngoác miệng kêu thật to:
– Lớp trưởng!
Hoàng Hòa giật mình quay lại. Thấy ba cô gái, anh nhe răng cười:
– Gì vậy Xuyến?
– Lại đây tụi này nhờ chuyện này chút!
Thấy Hoàng Hòa bước lại, Thục lật đật ngó ra sân, bên tai văng vẳng lời dặn dò “thiết tha” của Cúc Hương:
– Bình tĩnh mà run nghen mày!
Hoàng Hòa tới trước mặt Xuyến, vui vẻ:
– Chuyện gì vậy?
Xuyến úp mở:
– Chuyện này “phức tạp” lắm!
– Xuyến lúc nào cũng đùa được!
– Tui nói thiệt mà! Nếu không phức tạp, tui đâu có nhờ tới bạn! Chuyện này trừ lớp trưởng ra, không ai giải quyết nổi!
Hoàng Hòa bán tín bán nghi. Anh liếm môi:- Chuyện lớp mình hả?
– Ừ! – Xuyến làm ra vẻ ngần ngừ – Đúng ra là chuyện riêng của con Thục!
Nghe nhắc tới Thục, Hoàng Hòa đâm chột dạ. Anh khẽ liếc Thục, giọng phân vân:
– Thục sao?
Xuyến nghiêm giọng:
– Có người viết thư tỏ tình với nó! – Bạn đừng có nghe lời Xuyến! – Thục kêu lên – Nó xạo đó!Hai người nói hai đường, Hoàng Hòa không biết thực hư ra sao, liền đưa mắt nhìn Cúc Hương ra ý hỏi.
– Đúng ra là thư làm quen! – Cúc Hương mĩm cười ranh mãnh – Nhưng làm quen hay tỏ tình cũng cùng hệ NTSC, có khác gì đâu!- NTSC là sao? – Hoàng Hòa ngạc nhiên – Sao lại có NTSC ở đây?
Cúc Hương chun mũi:- NTSC bạn cũng không biết mà đòi làm lớp trưởng! Hệ này tiếng Việt dịch là “Nhớ Thương Sầu Cảm!” Ví dụ như ngồi trong lớp, mình nhìn hoài về phía một người nào đó tức là mình NTSC người đó!
Dù đang lo ngây ngáy trước trò nghịch phá của lũ bạn, nghe Cúc Hương bốc phét, Thục cũng không khỏi phì cười. Còn Xuyến thì gục mặt xuống bàn, cười run cả hai vai.
Chỉ có Hoàng Hòa là gượng gạo. Anh biết lời nói đùa vừa rồi của Cúc Hương ngụ ý châm chọc mình. Anh nhìn Xuyến, đánh trống lảng:
– Bạn nào viết thư cho Thục vậy?
Xuyến ngẩng đầu lên, miệng vẫn còn cười:
– Không phải lớp mình! Tụi buổi sáng!
Hoàng Hòa “à” một tiếng, vẻ nhẹ nhõm:
– Vậy thì kệ tụi nó! Đừng trả lời!
Xuyến nhanh nhẩu:
– Nhưng tui thay mặt con T