
cầu thang.Tiếng giày da nện trên bậc thang vang như tiếng trống, giống như tiếng trái tim tôi đang đập bây giờ, nặng và trầm.Cánh tay bỗng bị tóm lấy, hắn kéo tôi vào lòng, tôi bị kẹp giữa tay vịn cầu thang và cơ thể hắn. Tôi khó xử quay mặt đi không nói gì cả.“Đồ ngốc”. Hắn cúi xuống nói rồi nâng mặt tôi lên.Tôi chớp chớp mắt nhìn hắn. Thần sắc của Hạ Trường Ninh rất lạ, đôi mày khẽ chau lại, nếu như không phải tình cảnh thế này chắc tôi nghĩ hắn đang tức giận.Những ngón tay hắn nhẹ nhàng trượt trên mặt tôi, tiếng trái tim đập rộn rã vang lên trong không gian tĩnh lặng.Đây vốn nên là thời khắc rất lãng mạn nhưng tôi lại khịt mũi thật mạnh, nói hết sức chật vật: “Nước mũi của em lại chảy ra rồi”.Hạ Trường Ninh mím môi hít sâu sau đó lui lại một chút để tôi lấy khăn giấy. Tôi xấu hổ xì mũi.Hạ Trường Ninh nói: “Nhìn anh mà chảy máu mũi thì đầy, còn nhìn anh mà chảy nước mũi thì chỉ có em”.Tôi thảm hại hết cỡ, trong tay vẫn cầm cái khăn giấy đã thấm đầy nước mũi mà không biết có nên vứt xuống cầu thang hay không, vậy mà hắn còn cười tôi? Tôi xị mặt nói: “Anh đẹp trai đến thế sao?”“Đương nhiên, nếu không… tại sao em lại quay lại tìm anh? Lương tâm cắn rứt hay là không nỡ rời?” Hạ Trường Ninh tươi cười nhìn tôi, khỏi cần nói đắc ý thế nào nữa.“Em… mẹ em bảo em tới hỏi anh xem hệ thống sưởi bao nhiêu tiền? Không thể để anh tặng được”. Tình thế cấp bách quá tôi đành tìm cớ trốn tránh.Hạ Trường Ninh nháy mắt lật bài tôi: “Anh vừa tới nhà em nói với bố mẹ em đó là công ty của bạn anh nên chỉ lấy giá nhập vào thôi”.Hai má tôi lập tức đỏ bừng, mắt đảo liên tục nhưng không dám nhìn hắn.Giọng Hạ Trường Ninh dịu dàng: “Sao lại tới tìm anh? Phước Sinh, em nói thật đi”.Tôi xấu hổ quá hóa giận liền vội đẩy hắn ra ngoài: “Nhà em không định lắp hệ thống sưởi, giá nhập vào cũng không nhận, không lắp nữa”.“Em nói một câu ‘em động lòng vì Hạ Trường Ninh’ không được sao? Khó khăn đến thế sao?” Hạ Trường Ninh lắc đầu thở dài.Tôi cuống đến nỗi phát khóc đến nơi rồi, đánh chết tôi cũng không nói được.“Em phải về nhà rồi”.“Em nói đi, rồi anh đưa em về nhà. Bị cảm chưa khỏi, không nên ra gió. Nhìn này, nước mũi lại chảy ra kìa”.Tôi xấu hổ, không tìm được lý do khác, lại không nói câu đó được nên chỉ còn cách chơi xấu. Tôi đẩy hắn và gào lên: “Anh là tên lưu manh, lưu manh… anh bắt nạt em! Em ghét anh, ghét anh”.Hạ Trường Ninh cười lớn rồi ôm chặt lấy tôi, nói cực kì vui vẻ: “Phước Sinh, đây là lần đầu tiên em chủ động tìm anh, đến rồi thì không được đi nữa”.Tôi vùi đầu vào ngực hắn và thút thít: “Hạ Trường Ninh, anh không được trêu em, không được bắt nạt em, không được vô lại như trước, không được lưu manh, không được quát em”.“Còn nữa không?”“Nghĩ ra thì nói tiếp”.Hạ Trường Ninh véo má tôi và nói: “Anh có thể nín thở dưới nước được ba phút”.Không đợi tôi phản ứng đôi môi hắn đã đặt lên môi tôi, dịu dàng và mềm mại. Nhưng tôi chỉ kiên trì được mười giây là không chịu được nữa, bởi vì nước mũi của tôi lại chảy ra.Hạ Trường Ninh đưa tay hất cái khăn giấy đã thấm đầy nước mũi tôi vẫn cầm trong tay xuống đất, sau đó tức giận nói: “Tay em phải ôm anh mới đúng, không biết nên cảm ơn em bị cảm hay ghét nó nữa”.Hắn dìu tôi lên gác, tôi quay lại nhìn cái cầu thang sạch sẽ, tờ khăn giấy màu trắng thật bắt mắt. Tôi mắng thầm trong lòng : “Hạ Trường Ninh, anh đúng là một người không biết giữ vệ sinh”. Bỏ em ư ? Có mà đợi đến kiếp sau – chương 37Hoạt động đón tếtTôi sắp thi rồi, ngày nào Hạ Trường Ninh đi làm về cũng tới nhà tôi điểm danh. Cái tên này ra vẻ đạo mạo nói chuyện với bố mẹ tôi, nhưng đôi mắt luôn nhìn về phòng tôi, lần nào tôi ngẩng lên cũng thấy, điều này khiến tôi nghĩ rằng hắn nói chuyện với bố mẹ tôi mà mắt thì cứ nhìn về phía phòng tôi.Hắn thể hiện rõ ràng như vậy nên bố mẹ tôi đảnh phải đuổi hắn vào phòng tôi. Đã thế Hạ Trường Ninh còn từ chối: “Phước Sinh sắp thi rồi, không nên làm phiền cô ấy”.Chẳng lẽ tôi còn không rõ tâm tư của bố mẹ tôi? Họ cảm thấy tôi và Hạ Trường Ninh đã yêu nhau thì có học nữa hay không cũng không có vấn đề gì, có thể gả được tôi đi mới là chuyện quan trọng.Trời rất lạnh, thế mà mẹ tôi còn kéo áo bố tôi nói: “Hôm nay đã hẹn qua nhà dì chơi rồi, đi thôi”.Thế là còn lại Hạ Trường Ninh ngồi mình ngoài phòng khách, chẳng nhẽ hắn không vào phòng sao?Tôi chăm chú đọc sách, không để ý tới hắn, Hạ Trường Ninh cũng lại gần xem nhưng không nói gì cả. Chốc chốc lại có luồng hơi nóng phả vào cổ, tôi có thể yên ổn mà đọc sách được sao?Tôi đặt sách sang một bên rồi mắng hắn: “Hoặc là anh cầm sách ngồi bên cạnh mà đọc, hoặc là anh về nhà. Đừng nhìn em như thế, anh làm em mất tập trung đấy, hiểu chứ?”Hắn liền rút một cuốn tiểu thuyết trên giá sách xuống rồi chăm chú đọc, được một lúc lại xem xét giá sách rồi lại gần tôi hỏi: “Cô giáo Ninh, đoạn này em đọc không hiểu lắm, cô giải thích cho em đi?”Tôi ngó qua xem, đó là một câu trong tiểu thuyết tình cảm: “Anh có là lưu manh em cũng thích anh”.Hắn nói tưng tửng: “Phước Sinh, chắc chắn em hiểu rõ vì sao cô ấy nói như vậy, đúng không?”Tôi đỏ bừng mặt, quay sang mắng một câ