Bốn năm phấn hồng

Bốn năm phấn hồng

Tác giả: Dịch Phấn Hàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322935

Bình chọn: 7.5.00/10/293 lượt.

iện sự thích thú rất đơn giản). Học sinh ở trong lớp không đông lắm, có lẽ Lâm Lập Thuần nghe thấy những lời thì thầm của chúng tôi, sự nhẫn nại cũng đã lên đến đỉnh điểm, cô ta liền đứng bật dậy, rút một quyển sách ném về phía hai chúng tôi! Tôi cảm thấy “không ai sánh kịp” là những từ chưa đủ để hình dung về cô ta, quả thực là điên khùng! Đúng là đồ thần kinh. Hai chúng tôi đều nhìn Lâm Lập Thuần. Cô ta không thèm ngó đến chúng tôi nữa mà xách ba lô xông thẳng ra khỏi lớp học.

Không chỉ có vậy, từ đó trở đi, cứ lâu lâu cô ta lại viết thư cho tôi! Trong thư toàn là những lời lẽ khiêu khích tôi, nói cô ta sẽ không thua tôi, rằng cô ta khinh thường tôi. Sau mỗi lần viết thư cho tôi, thì cô ta lại ngay lập tức viết cho cậu bạn kia một bức thư.

Cứ mỗi lần nhìn thấy lá thư kẹp trong quyển sách là đầu tôi lại như muốn bung ra.

Tôi thấy thần kinh cô ta thật sự có vấn đề, là chứng phiền muộn u uất hoặc là bệnh nóng tính, hay nghĩ ngợi viển vông. Lâm Lập Thuần là nữ sinh thần kinh không bình thường nhất mà tôi từng gặp, từ góc độ của một người bình thường mà nói, tôi cũng chẳng có cách nào để giải thích hành vi của cô ta.

Tôi không có bất cứ sự phản kháng nào. Trong lòng thầm cảm thấy đau xót. Trong lớp có bao nhiêu người nhìn tôi và cậu bạn kia, nhưng tôi vẫn cảm thấy sự xót xa còn lớn hơn cả sự khó xử. Hai nữ sinh ưu tú có thể làm bạn, nhưng hai nữ sinh ưu tú đều có cá tính khá cực đoan mà làm bạn với nhau thì lại giống như đang lắp ráp một quả bom hẹn giờ, nếu không cẩn thận, sẽ khiến tình cảm giữa hai người tan thành mây khói.

Tôi không thể tha thứ cho cô ấy. Thực sự thì cô ta cũng chẳng hề hối lỗi. Tính cách cô ta vẫn như vậy cho đến tận bây giờ.

Cô chủ nhiệm không hề biết gì đến chuyện giữa chúng tôi, sau này, trong một lần biểu diễn, cô chủ nhiệm lại yêu cầu chúng tôi diễn chung một tiết mục. Khi đó đang ở trong văn phòng, tôi và Lâm Lập Thuần đứng trước mặt cô chủ nhiệm. Cô chủ nhiệm vừa dứt lời, Lâm Lập Thuần ngẩng cao đầu nói: “Em nhất quyết không làm chung bất cứ việc gì với Dịch Phấn Hàn đâu. Cô muốn tìm ai thì tìm”. Cô ta lại hứ một tiếng rồi quay người đi thẳng, không hề ngoảnh lại. Tuyệt nhiên không hề để tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của các giáo viên trong văn phòng. Nếu như đối tượng mà cô ta đối đầu không phải là tôi thì có lẽ trong khoảnh khắc đó, tôi đã xếp cô ta vào danh sách thần tượng của mình rồi.

Tôi vốn không phải là đứa hay cạnh tranh với người khác. Bởi lẽ, tôi hiểu rằng cảnh giới cao nhất của sự cạnh tranh đó là cạnh tranh với chính mình, không ngừng vượt qua chính mình, chiến thắng chính mình, bạn sẽ chiến thắng được nhiều thứ. Huống hồ là những kì phùng địch thủ khó nhằn.

Nhưng Lâm Lập Thuần luôn coi tôi là đối thủ. Cô ta đã nhiều lần “xuất chiêu”, tôi tránh né không kịp nên đã trúng đòn. Có những lúc cô ta đằng đằng sát khí đến nỗi hoa nở cũng phải lụi tàn. Khi cao thủ đọ chiêu, cái để so sánh là thực lực chứ không cần phải lo lắng đối thủ của mình chơi xấu. Tiểu thuyết của Kim Dung đều viết như vậy cả. Đây cũng là điều khác biệt giữa cuộc chiến với Lâm Lập Thuần và cuộc chiến với Chu Dữ. Thế nên có thua thì cũng phải thua một cách tâm phục khẩu phục.

Cô ta cần mẫn hơn tôi. Cùng được một thầy giáo dẫn đi khắp nơi, nhưng cô ta luôn hăng hái hỏi thầy, tranh thủ viết từng giây từng phút, chỉ sợ tôi viết bản tin nhanh hơn cô ta, dàn ý mới hơn cô ta, thu thập tài liệu nhiều hơn cô ta. Đợt đó, hai đứa chúng tôi tất tả chạy theo thầy để đi lấy tin, thầy hướng dẫn ba sinh viên thực tập, chuyện này lại khiến tôi nhớ đến những tài liệu học tập mà chúng tôi thường dùng khi còn học trung học, gọi là “học làm bá chủ”.

Có lẽ ông thầy đó rất ít khi gặp được những sinh viên thực tập chăm chỉ như vậy, nên liên tục thốt lên, quả là hậu sinh khả uý, hơn nữa lại sinh ra đến hai cô học trò xuất sắc. Đáng thương thay một sinh viên thực tập khác đã bị tôi và Lâm Lập Thuần doạ cho chạy mất dép.

Thực ra có một số nữ sinh vì tranh lấy bản tin mà đã dùng mọi thủ đoạn, liếc mắt đưa tình, đố kị rồi tranh giành đấu đá lẫn nhau còn Lâm Lập Thuần lại tuyệt đối quang minh chính đại, hoàn toàn chỉ dựa vào sự nỗ lực của bản thân.

Tôi dần dần bại trận. Trước đây tôi đã từng nói rằng mình thật sự là một đứa con gái yếu ớt, hơn nữa bản chất lại không thích tranh giành với người khác. Tôi thích ngủ, tôi sợ phải phơi nắng, tôi lười nói chuyện, tôi không hề thích hợp với việc làm tin tức, nếu không phải là Lâm Lập Thuần ép tôi thì tôi đã thôi làm từ lâu rồi. Có ép cũng vô ích, cuối cùng thì tôi cũng không làm. Chuyện gì mà bị ép làm thì sẽ chẳng bao giờ duy trì lâu được, cứ coi là bị ép phải xây dựng sự nghiệp đi chăng nữa, nhưng nếu bản thân không có hứng thú thì cũng không thể kiên trì lâu được.

Số lần tôi đến toà soạn thưa dần, bản tin của một phóng viên tin tức thì không nhiều, vậy mà tên của Lâm Lập Thuần vẫn thường xuất hiện trên mục khoa học giáo dục của các tờ báo như: tờ X của tỉnh Sở Thiên, hoặc báo Y của tỉnh Vũ Hán. Thế nên tôi nhận ra rằng mình đã làm. Có lẽ cô ta thực sự không muốn cạnh tranh với tôi,


80s toys - Atari. I still have