
Cô ấy rất cô đơn. Trong ngôi trường này, nếu như rất nhiều nữ sinh có thể tập hợp thành một nhóm hay tìm được một nhóm thì cô ấy là một điểm nhỏ, một điểm cô đơn.
Khi mới vào đại học, Chương Hàm Yên đã từng tỏ ra rất có thiện cảm với tôi và mong muốn kết thân. Lý do là tôi rất giống một người bạn trung học của cô ấy, nhưng người bạn đó đã ra nước ngoài rồi. Cách cô ấy thể hiện thiện cảm với tôi là ở trong phòng kí túc cô ấy chủ động bắt chuyện với tôi. Như vậy vẫn còn đỡ khó chịu. Điều khiến tôi không thể chịu được là, nếu tôi ở trong phòng thì cô ấy sẽ rủ tôi cũng đến nhà ăn ăn cơm. Nếu tôi cùng cô ấy đến nhà ăn ăn cơm, cô ấy nhất định sẽ giành việc lấy phiếu ăn giúp tôi. Mỗi lần như thế tôi đều cảm thấy không thoải mái.
Sinh nhật của tôi vào đầu tháng 11. Năm 2000 là sinh nhật lần thứ mười tám của tôi. Chương Hàm Yên đã mua cho tôi một cái bánh gatô ba tầng và một con búp bê còn cao hơn cả tôi, lại còn một lọ nước hoa CD nữa. Khi đó chúng tôi quen nhau vẻn vẹn chỉ mới hai tháng.
Sự việc này đã từng gây chấn động trong toàn khoa chúng tôi. Sau sinh nhật tôi, rất nhiều người đã cho rằng mối quan hệ giữa tôi và Chương Hàm Yên cực kì tốt. Trên thực tế tôi cảm thấy cô ấy chưa bao giờ đi vào lòng tôi và trở thành bạn tôi. Nói thật, tôi không muốn ở cùng cô ấy chút nào vì có quá nhiều áp lực. Ở bên cô ấy tôi luôn sợ mọi người nói rằng chỉ vì Dịch Phấn Hàn muốn có người mua phiếu ăn hộ mà thôi.
Rồi cô ấy cũng đoán ra là tôi không muốn quá thân thiết với cô ấy nên dần dần đã lánh xa tôi. Nhưng thành thật mà nói, trong phòng kí túc xá quan hệ giữa tôi và cô ấy tốt hơn nhiều so với quan hệ giữa cô ấy với những người khác, rõ nhất là trừ trước đến giờ tôi chưa từng nói xấu sau lưng, cũng không bao giờ nói điều gì bất lợi cho cô ấy.
Đến khi cô ấy ít hẹn tôi cùng đi ăn cơm và cùng lên lớp hơn thì tôi vẫn cảm thấy gánh nặng trong lòng, vẫn canh cánh đến sinh nhật cô ấy mình nên làm gì, phải tặng lại cái gì? Một đống quà sinh nhật cô ấy tặng đã trở thành một vướng bận trong lòng tôi. Tuy nhiên, tôi biết rõ rằng cho dù mình tặng thứ gì thì đối với cô ấy cũng không đáng giá.
13. Chương Hàm Yên ra nước ngoài
May thay chưa đến ngày sinh nhật của mình cô ấy đã ra nước ngoài rồi. Cô ấy sinh vào tháng 4. Tháng 3 năm 2001 chúng tôi bước vào học kỳ thứ hai đại học, còn Chương Hàm Yên thì ra nước ngoài. Cô ấy chỉ ở lại trường chúng tôi có năm tháng, trong năm tháng đó dường như cô ấy chỉ qua lại chuyện trò với mình tôi.
Chương Hàm Yên ra nước ngoài rất lặng lẽ, khi mọi thủ tục đã hoàn tất cô ấy mới nói với chúng tôi rằng cô sắp đi Canada. Cho nên tôi có muốn viết một chút về chuyện ra nước ngoài của cô ấy cũng không có cách nào viết được. Bởi vì chẳng có gì để nhớ cả. Khi cô ấy đi tôi cũng đến tiễnc hân, chỉ là muốn tỏ ra lịch sự mà thôi. Bởi trước khi đi cô ấy đã nói với tôi một câu rằng tôi là người bạn duy nhất của cô ấy trong suốt năm tháng học đại học trong nước. Vì thế tôi đã đi tiễn cô ấy.
Nhưng tôi lại có vài kỷ niệm sau khi cô ấy đi. Hôm đó, sau khi tạm biệt Chương Hàm Yên, vừa trở về phòng kí túc xá, các bạn đã hỏi tôi mọi thứ liên quan đến Chương Hàm Yên.
Khi nghe tôi nói Chương Hàm Yên sang Canada, Tô Tiêu liền buông một câu: “Vẫn đi Canada à, tôi tưởng cô ấy nhiều tiền lắm cơ đấy.”
La Nghệ Lâm thì nói:”Thế là đã rất có tiền rồi đó”. – Cô ấy cười như nắc nẻ – “Viên chức nhà nước thì lấy đâu ra nhiều tiền như thế”.
Tôi lạnh lùng nói chen vào một câu: “Bố người ta là doanh nhân mà, sao bạn lại cứ nhằm vào bốn chữ “viên chức nhà nước” thế?”
La Nghệ Lâm không để ý đến tôi và cũng không bàn luận gì thêm nữa.
Nhưng về sau, khi lên lớp tôi nghe thấy không chỉ một bạn nói về việc mẹ của Chương Hàm Yên là viên chức nhà nước.
Miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ. Tôi thành thực cảm thấy Chương Hàm Yên ra đi vẫn tốt hơn Một trường đại học ở nước ngoài dù sao vẫn thích hợp hơn cho một nữ sinh có hoàn cảnh gia đình quá tốt như cô ấy. Đó quả là một người bạn mà không phải là bạn. Tôi viết lại những điều này cũng là để nhớ đến cô ấy. Không biết ở nước ngoài cô ấy có dịp nào đọc được cuốn tiểu thuyết này không?
14. Lần đầu tiên cảm thấy thất vọng
Ngay khi mới ở cùng nhau, tôi đã nhận thấy sáu người cùng phòng có những tính cách và hoàn cảnh khác nhau, tôi hiểu rằng trong bốn năm này chúng tôi sẽ không thể nào tương thân tương ái như chị em ruột được cho dù đó chỉ là cảm giác mơ hồ về sự xa cách tâm hồn. Nhưng lần đầu tiên tôi thực sự cảm thấy thất vọng với những người trong phòng này, chính là khi tận mắt chứng kiến La Nghệ Lâm đã ức hiếp Diệp Ly thế nào, đã nói năng tuỳ tiện ra sao, còn những người cùng phòng lại tỏ ra lạnh lùng thờ ơ thế nào. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được mặt lạnh giá trong phòng này. Còn nhớ kỳ học trước của năm thứ nhất, một hôm Diệp Ly quay về ký túc xá rất muộn, phòng đun nước đã đóng cửa, cô ấy không lấy được nước sôi nên đã trút một ít nước sôi của La Nghệ Lâm. Tất nhiên là trước khi trút nước sôi của La Nghệ Lâm, cô ấy dã không hề hỏi lại trong chúng tôi xem có nước sôi hay không.