Bong bóng

Bong bóng

Tác giả: Tây Tây Đông Đông

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325672

Bình chọn: 7.5.00/10/567 lượt.

quanh.

Bãi đậu xe của Thịnh Thế rất lớn, đã qua giờ tan việc, phần lớn mọi người đã ra về, nên có vẻ trống trải lại yên tĩnh.

Đỗ Nhược vô tình liếc mắt, không thấy Kiều Cận Nam, cũng không thấy xe của anh, liền chuẩn bị lên xe. Nhưng trước khi ra khỏi cửa, cô liền thấy biển số xe quen thuộc, cùng với…

Hai người đứng ôm nhau bên cạnh xe.

Người con trai rất cao, mặc tây trang màu đen, sáng nay cô còn giúp anh chọn cà vạt, người con gái mặc váy áo màu trắng, điểm hoa văn tím nhạt, giày cao gót cũng màu tím, mỗi ngày chuyện đầu tiên Angle cùng Cindy làm chính là thảo luận hôm nay lãnh đạo sẽ mặc trang phục gì, phối hợp với phụ kiện gì.

Là Kiều Cận Nam và Bạch Hiểu Vi.

Theo bản năng Đỗ Nhược liền đạp phanh xe, ngay lập tức chiếc xe đằng sau nhấn còi, cả người cô run lên, hai người đang ôm nhau cũng quay lại.

Ba người nhìn nhau, mỗi người một suy nghĩ.

Đỗ Nhược giật mình, cũng không biết tại sao, bối rối giống như bắt gian tại trận, muốn mau mau rời khỏi đây, nhưng tay lại không nghe lời, không thể lái xe. Cô thu hồi tầm mắt, không nhìn hai người họ, khởi động xe một lần nữa, đạp chân ga xông ra ngoài.

Thì ra là Kiều Cận Nam quen biết Bạch Hiểu Vi?

Trong dầu cô thoáng qua cuộc đối thoại giữa Bạch Hiểu Vi và Kiều Cận Nam, lúc Kiều Cận Nam gây khó dễ cho Young, Bạch Hiểu Vi đã gọi điện thoại cho Anne.

Quen biết nhau.

Cách lý giải này thật hài hước.

Không biết đã qua bao lâu, không còn tắc đường, cô lái xe không quá nhanh, thế nhưng chưa tới nửa giờ đã trở về Kiều gia.

Hồ Lan thấy cô trở lại, đang định cười muốn chào hỏi, vừa thấy sắc mặt cô liền dừng lại: “Đỗ tiểu thư, cô…”

Đỗ Nhược trực tiếp lên lầu.

Ngay lập tức, cửa lại mở ra, lần này là Kiều Cận Nam, cũng không nói một lời liền lên lầu.

Trong phòng ngủ rất yên tĩnh.

Đỗ Nhược ngồi ở đầu giường, sắc mặt còn có chút trắng bệch, nhưng không bối rối như lúc nãy, nhìn chằm chằm ngón chân mình, không biết đang suy nghĩ gì.

Kiều Cận Nam vào cửa bước lại gần cô: “Sao tới Thịnh Thế mà không nói một tiếng?”

Đỗ Nhược không trả lời.

“Lần sau đừng lái xe nhanh như vậy, rất nguy hiểm.” Anh đi tới, đưa tay ra muốn chạm vào gương mặt Đỗ Nhược, lại bị cô né tránh.

Kiều Cận Nam khẽ cau mày, ngồi xuống ghế: “Có cái gì không vui có thể nói thẳng.”

“Không có.” Lần này Đỗ Nhược trả lời dứt khoát.

Kiều Cận Nam quan sát cô, một lúc sau mới nói: “Anh và Bạch Hiểu Vi, không phải như em nghĩ.”

“Không cần thiết phải giải thích cho em.”

“Vậy em tức giận cái gì?”

“Em không tức giận.”

Kiều Cận Nam cau mày.

“Đỗ Nhược, anh không phải là người kiên nhẫn.”

“Kiều tiên sinh không cần kiên nhẫn trên người tôi.”

Nghe thấy ba từ “Kiều tiên sinh”, Kiều Cận Nam liền nổi giận.

“Đỗ Nhược, có phải anh nuông chiều em quá không?”

“Đúng vậy, Kiều Tiên Sinh không nên lãng phí thời gian trên người.”

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

Đỗ Nhược vẫn quật cường nhìn ngón chân của mình, không ngẩng đầu lên nhìn Kiều Cận Nam một lần, một lúc sau cô hít sâu một hơi: “Kiều Cận Nam, anh để tôi đi đi.”

Một câu nói ra, trong phòng ngủ càng thêm yên tĩnh.

“Em nói gì?” Kiều Cận Nam chậm rãi lại gần cô, nâng cằm cô lên.

Đỗ Nhược rũ mắt mắt, lạnh lùng nói: “Kiều Cận Nam, anh tha cho tôi đi.”

Kiều Cận Nam cố đè nén lửa giận: “Nhìn anh.”

Đỗ Nhược đẩy anh ra muốn đứng lên, nâng cặp mắt hiện đầy tia máu lên: “Rõ ràng anh có lựa chọ tốt hơn , tại sao nhất định phải cố chấp muốn giữ tôi ở lại? Anh và Bạch Hiểu Vi rất xứng đôi, cho dù là xuất thân, gia thế hay là ngoại hình, cho nên anh buông tha cho tôi được không?”

“Vừa quấn lấy tôi, vừa ôm ấp Bạch Hiểu Vi, có khác gì Hà Khâm Sinh?” Đỗ Nhược hét lên: “Tôi đấu không lại anh, Kiều Cận Nam, tôi chịu thua, anh bỏ qua cho tôi đi.”

Kiều Cận Nam nhìn chằm chằm cô, chân mày nhíu chặt thành một đường, đột nhiên anh cười lên: “Đỗ Nhược, em ghen rồi.”

Đỗ Nhược không dám nhìn anh: “Không phải.”

“Vậy thì em giận dỗi cái gì?”

“Tôi không tức giận.”

“Không giận thì khóc cái gì?”

“Tôi không khóc.”

“Không khóc sao ánh mắt lại hồng?”

“Bụi bay vào mắt.”

Kiều Cận Nam “A” một tiếng: “Đỗ Nhược, trong phòng này bụi ở chỗ nào? Em tìm được một hạt bụi, anh cho người dỡ xuống xây lại!”

Đỗ Nhược cúi đầu muốn đi, bị Kiều Cận Nam giữ lại.

“Tại sao không chịu thừa nhận?” Kiều Cận Nam đẩy cô vào vách tường, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn cô: “Thừa nhận có tình cảm với anh khó khăn vậy sao?”

“Không phải!”

“Mạnh miệng đúng không?” Kiều cận nam đầu cúi xuống hôn mạnh cô.

Lời nói bị nụ hôn cướp đi, không khí lạnh như rất nhanh trở nên nóng rực, hai thân thể cũng trở nên nóng bỏng.

Mấy ngày nay Đỗ Nhược đã quen thuộc với nụ hôn của anh nên sinh lý biến hóa.

Cả người Đỗ Nhược nóng rực, khi nụ hôn chuyển xuống cần cổ, cô cười lạnh: “Kiều Cận Nam, anh muốn như vậy đúng không?”

Động tác của Kiều Cận Nam dừng lại, ngước mắt lên nhìn cô, đáy mắt ngập tràn lửa tình.

Đỗ Nhược cười, mang theo vài phần giễu cợt.

Kiều Cận Nam nhìn vẻ mặt này của cô, ánh mắt cũng nguội nhạt đi, khéo miệng nhếch lên đầy châm chọc: “Không sai, anh muốn em!”

Sau đó bàn tay liền


Duck hunt