Insane
Bong bóng

Bong bóng

Tác giả: Tây Tây Đông Đông

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326244

Bình chọn: 8.00/10/624 lượt.

ói, hai năm trước thằng bé mới tới sống với anh đúng không? Chắc chỉ gặp bạn gái của anh được một hai lần. Muốn gần gũi đứa trẻ cần có thời gian…”

“Dường như cô rất hiểu tâm lý trẻ con.” Kiều Cận Nam nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sâu sa.

Đỗ Nhược rũ mắt xuống, cô có am hiểu gì đâu.

“Dù sao cũng từng làm giáo viên dạy trẻ nên có chút kinh nghiệm.” Đỗ Nhược không muốn tiếp tục chủ đề này, lạnh nhạt trả lời.

Kiều Cận Nam cũng không nói gì, im lặng một lúc mới lại hỏi: “Không vào?”

“Không.”

Kiều Cận Nam thấy cô ôm cánh tay liền cởi áo khoác vứt cho cô, trước khi đi còn chế nhạo: “Hôm nay cô tới đây có phải định phá tan lễ đính hôn của Hà Khâm Sinh và Tống Như Nhược?”

Đỗ Nhược cười cười: “Nếu đúng thì Kiều tiên sinh thật sơ xuất khi mang tôi đi cùng.”

Kiều Cận Nam liếc cô, không trả lời lại, để cô lại một mình.

Đỗ Nhược cầm áo khoác của anh, do dự một chút, trời rất lạnh, cô đành mặc áo vào. Cô ngồi quan sát bên trong càng ngày càng náo nhiệt, nhìn thời gian chắc buổi lễ đã bắt đầu, trao nhẫn kim cương, uống rượu giao bôi gì đó.

Cô do dự một lát, đang định đi vào, nếu đã tới đây thì không nên trốn tránh.

Cô vừa đứng dậy liền thấy một bóng hình nho nhỏ trên cửa sổ tầng hai.

Chỉ lộ ra cái đầu, thấy cô đang nhìn liền vẫy vẫy tay với cô.

Đột nhiên tim Đỗ Nhược đập nhanh, khoảng cách hơi xa nên cô không thấy rõ mặt, nhưng nhất định là một đứa bé đang vẫy tay với cô.

Đỗ Nhược bước lại gần, thấy một bóng người lại gần ôm đứa bé đi.

Cô vội vã chạy vào đại sảnh.

Trong phòng đang náo nhiệt, tắt đèn, thắp rất nhiều nến, Đỗ Nhược không có tâm trạng để ý xung quanh, cô vòng qua đám người, theo trí nhớ tìm cầu thang lên lầu.

Cô muốn nhìn đứa bé kia, nói vài câu chỉ vài câu là được.

Bởi vì sốt ruột nên cô đi rất vội vàng, cầu thang không có đèn nên cô đụng phải một người.

Lạc Tang Tang không ngờ gặp lại Đỗ Nhược trong tình huống này. Đỗ Nhược cũng không ngờ cô luôn chạm mặt mẹ Hà Khâm Sinh. Nhờ chút ánh sáng yếu ớt, hai người đều nhận ra đối phương.

“Cô tới đây làm gì?” Lạc Tang Tang lên tiếng trước, nắm tay Đỗ Nhược lôi cô xuống lầu.

Đỗ Nhược sắp đạt được mục đích nên không dễ dàng từ bỏ, thấp giọng nói: “Bác gái, cháu vừa thấy… một đứa bé?”

“Đứa bé nào? Ở đâu?” Lạc Tang Tang gằn giọng: “Đỗ tiểu thư, hôm nay là ngày trọng đại của Hà Khâm Sinh, tốt nhất cô nên biết điều một chút, trêu trọc tới Hà gia là không xong đâu.”

“Bác gái, cháu chỉ muốn gặp đứa bé kia…” Đỗ Nhược nghẹn ngào: “Chỉ thấy mặt cũng được, xin bác cho cháu gặp một lần.”

Sắc mặt Lạc Tang Tang tối lại, nắm tay Đỗ Nhược chặt hơn, lôi xuống dưới: “Cho dù trước đây cô có quan hệ gì với Hà Khâm Sinh, nhưng hai người đã chia tay nên cô không còn quan hệ với Hà gia nữa, đây không phải nơi cô có thể tùy tiện ra vào!”

Đỗ Nhược đi giày cao gót, lại đứng dưới Lạc Tang Tang, nên bị bà đầy về phía sau.

Buổi lễ đính hôn đang tới giai đoạn cao trào, hai nhân vật chính đứng trên sân khấu, phía dưới mọi người hưng phấn đồng thanh: “Cầu hôn, cầu hôn, cầu hôn” .

Đỗ Nhược lui về sau, đối diện cầu thang đặt dãy đồ ngọt, Lạc Tang Tang vẫn chưa buông tha cho Đỗ Nhược, nắm tay cô lôi ra ngoài.

Trong phòng ánh nến mờ ảo, mọi người đều chú ý vào đôi nhân vật chính, không ai chú ý động tĩnh bất thường bên này.

Đỗ Nhược vừa bị đẩy xuống cầu thang, lại bị lôi đi, chân đứng không vững, theo bản năng túm lấy đồ vật trước mặt, nhưng không ngờ lại nắm tấm khăn trải bàn.

Tiếng động lớn vang lên.

Đồ ăn, bát đĩa, khăn trải bàn văng tung tóe trên sàn.

Mọi người đều quay lại, dưới ánh sáng mờ ảo nên mọi thứ không rõ ràng, ngay lập tức đèn được bật lên.

Đỗ Nhược ngã xuống đất, bên cạnh bánh ngọt rơi vãi xung quanh, trên váy dính đầy mứt hoa quả, đột nhiên ánh đèn bừng sáng, cô lúng túng ngẩng đầu lên.

Không khí vốn náo nhiệt bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, nhưng Đỗ Nhược vẫn nghe thấy những lời thì thầm bàn tán vang lên.

Sắc mặt cô tái nhợt, mọi người dùng ánh mắt chờ xem kịch vui, cô muốn đứng lên, nhưng mắt cá chân đau nhức nên ngã xuống lần nữa.

Mấy lần như thế, đứng lên lại ngã xuống, đứng lên lại ngã xuống, Đỗ Nhược ngã ngồi dưới đất, đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Cô có con nhưng không biết nó ở nơi nào.

Cô không biết con ở nơi nào, không biết cha đứa bé ở đâu.

Vì cô thấy một đứa bé có thể là con cô, cô tới tham dự lễ đính hôn của cha đứa bé có thể là con cô, sau đó bị đẩy ngã, bị mọi người vây xem, ngay mặt đứa trẻ vẫn chưa thấy.

Đúng là trò cười.

Chương 24

Có một khoảng thời gian Đỗ Nhược bị mất trí nhớ.

Cô không nhớ được một số việc, tới bây giờ cô cũng không muốn nhớ lại. Cô biết mình có thai, nhưng cô không biết bố đứa trẻ là ai.

Cho dù đó là ai, chỉ cần là con của cô là được.

Cho nên cô không biết bố đứa bé có phải là Hà Khâm Sinh hay không, mặc dù lúc ấy hai người đã chia tay, nhưng chuyện gì cũng có thể. Khi đó chắc cô bị điên, ngay cả quỳ xuống cầu xin cũng làm được, có khi cô chủ động hiến thân cho anh ta cũng nên.

Người không có tự trọng chạy như điên trên đường, dù có mười đầu bò cũng không giữ được.

Có một số chuyện cô không muốn nhớ lại