Snack's 1967
Bóng Đêm

Bóng Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322944

Bình chọn: 8.00/10/294 lượt.

Anh là Nam nèk, em ko nhớ anh sao?- Nam khá bàng hoàng khi cô ko nhận ra mình. Ko tin nổi, anh đứng dậy hỏi bác sĩ.– Bác sĩ, tại sao cô ấy ko nhận ra tôi vậy, cô ấy có bị thương ở đầu đâu mà ko nhận ra chứ?– Chuyện này tôi cũng ko biết nữa, có thể là do kích động quá nên một phần trí nhớ bị mất.– Vậy giờ phải làm sao?– Giờ thì tùy thuộc vào cậu, nếu quá khứ đau buồn đối với cô ấy thì cậu ko nên khơi gợi ra còn nếu..– Tôi biết mình phải làm gì để tốt cho cô ấy rồi, cảm ơn bác sĩ.– Uhm.…………………..Nó đang nằm ngủ thì điện thoại reo.– Alo, ai vậy?– Xin lỗi vì đã phá giấc ngủ của chị…– Phá rồi còn xin lỗi làm gì nữa, có biết bây giờ là mấy giờ ko hả, làm người thì cũng phải biết suy nghĩ một chút chứ.– À…ờ..– Có chuyện gì thì để trời sáng rồi nói.- nó tắt máy rồi ngủ tiếp.…Sáng, vẫn như thường lệ, nó thức dậy với hai cái điện thoại đang reo inh ỏi, nhớ tới điện thoại nó mới nhớ hồi tối có người gọi cho nó, lục tìm trong cuộc gọi đến thì nó phát hiện là Phong gọi, cũng nhớ ra mình đã hơi quá khi nói chuyện nên gọi lại.– Alo, Phong hả?– Um.– Xin lỗi vì tối đã nói hơi quá, mà có chuyện gì mà gọi chị thế? Có biết lúc đó là mấy giờ ko hả?– Có chuyện mới gọi chứ ai rảnh đâu mà gọi giờ đó để bị ăn chửi chứ.– Con trai gì mà hẹp hòi thế, có tý thôi mà cũng để bụng, thế rốt cuộc là có chuyện gì vậy?– Hồng tỉnh lại rồi.– À, vậy thì tốt chứ sao.– Hnay chị có tới thăm chỉ ko?– Em có biết hôm nay là ngày gì với chị ko?– Ko? Chẳng lẽ là sinh nhật chị?– Ko. Hnay là thứ hai.– Hả? Thì sao chứ?– Hnay chị phải đi học rồi, bắt đầu từ tuần này ko được ngủ nướng nữa.– Thì sao chứ?– Sao cái đầu em ák. Chết rồi.– Gì vậy?– Trễ giờ học rồi, thôi nhá, khi khác nói chuyện.– Um, mà chị….(đầu bên kia đã tắt máy nhưng cậu vẫn nói tiếp)…mà chị vẫn chưa đổi xưng hô đâu đấy.Nó vội làm vscn rồi xuống dưới nhà, hnay là ngày đầu tiên nó đi học ở trường mới nên tâm trạng khá lo, vì ko muốn đi học trễ ngày đầu tiên nên nó đã cố gắng đặt báo thức sớm nhưng hình như mọi chuyện vẫn như cũ, xuống dưới bếp, uống vội ly sữa, rồi đi, vì tối hôm qua đã có người thông báo cho người làm ở đây nên sáng nay nó mới có sữa để uống, khu biệt thự khá xa trường nên ko thể đi bộ được, nó đành phải dùng đến chiếc xe đạp đã lâu rồi ko đi. Hnay nó ăn mặc khá bụi, nên đi xe đạp thì càng hợp hơn, chỉ là chiếc đạp này khá mắc vì nó được chế tạo rất đặc biệt nhưng ko còn cách nào hay hơn nên nó phải dùng.Tới cổng trường, xe hơi xếp thành hàng, đúng như nó nghĩ đây ko phải là trường học mà là nơi các gia đình khoe của với nhau. Lúc đi gửi xe, nó vô tình bị một chiếc xe hơi chắn đường, nhìn kỹ bên trong xe thì nó thấy rất quen nhưng ko nhớ đã gặp ở đâu mà time cũng ko cho phép nó trì hoãn nên nó lách sang một bên rồi vào gửi. Lúc đi ra thì lại thấy người đó, nó nghĩ mãi mà ko nhớ ra anh ta là ai, lại còn cười với nó nữa chứ nhưng nó mặc kệ, sắp trễ giờ học rồi nên ko quan tâm nữa mà xông thẳng, đi được vài bước thì:– Vy lùn, ko nhớ mình sao mà làm lơ thế?Nó quay lại nói:– Ko.– Con nhỏ này, IQ cao thế mà ko nhận ra sao?- thấy nó vẫn tỏ ra ko nhớ gì, cậu nói tiếp.- Đúng thiệt là, mới có mấy năm mà quên mình thật sao? Thành nèk, đứa ngồi cạnh cậu năm lớp 9 đây, nhớ chưa?– À, bốn mắt đây sao, mình ko nhận ra cậu luôn đó, mà hai mắt của cậu đâu rồi, đi du học mà cũng ko báo cho người ta một tiếng, tội này lớn lắm đó.– Hihihix, chỉ là nếu nói ra mình sợ ko đi được.– Hả, gì mà ko đi được chứ, ai cấm cậu đi đâu, mà về khi nào ko báo vậy.-(mỉn cười)– Thôi, sắp tới giờ vào lớp rồi, mình đi trước đây.– Um…………Phòng A20.10Hnay vì là ngày đầu tiên đi học nên nó chẳng thấy ai quen cả, một mình một bàn, thật chán, ngồi được một lúc thì thấy tên khốn kia đi vào:– Cậu đi sớm thật đấy?– Um.– Có chuyện tôi muốn hỏi cậu là tại sao cậu nói dối nhiều vậy?– Khi nào?– Thì ko phải là hôm thứ 7 cậu….– À, nhớ rồi, thì ko phải những lời tôi nói cậu đều tin sao, đừng có xoắn nhau như thế chứ. Thôi, thầy vào rồi kìa.- cuộc đối thoại bị đừng lại khi nó thấy thầy bước vào.Cả lớp đứng dậy chào, nhìn quanh thì lớp này cũng khá đông, chắc là hơn một 100 người. Sau màn chào hỏi thì phía cửa lớp có một đứa con gái bước vào, ăn mặc khá sành điệu còn xinh nữa nhưng chẳng lễ phép gì cả, thầy chưa cho vào lớp mà đã vô, ngồi ngay bàn bên cạnh với nó nữa mới điên chứ, nhưng lạ thay ông thầy này chẵng làm gì cả, khi bắt đầu học được một lúc thì Thành từ đâu chui ra ngồi cạnh nó, nó mắt tròn nhìn ko hiểu gì cả:– Cậu cũng học ngành này à?- nó thắc mắc ko biết cậu ta có vào nhầm lớp hay ko.– ( mỉn cười, đưa tay lên miệng làm dấu hiệu im lặng.)– Cậu đi đâu mà giờ mới vào lớp vậy?- giọng nó nhỏ lại– Lên phòng Hiệu trưởng.– Cậu lên đó làm gì vậy?– Uống trà.– Hả?– Thôi học đi! Thầy nhìn kìa.Nó vẫn thắc mắc ko hiểu tại sao Thành lại học ngành này mà lúc trước học chung nó đã từng nghe dự định tương lai của Thành là sẽ học kiến trúc mà sao giờ lại đổi thành kinh doanh. Xuất hiện với dáng vẻ khác, học chung ngành với nó, ngày đầu tiên đi học còn ngồi uống trà với hiệu trưởng, thật khiến người ta tò mò, suốt giờ học nó hết nhìn lên