XtGem Forum catalog
Bóng sói hú

Bóng sói hú

Tác giả: Ngã Nguyện Thừa Phong​

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328215

Bình chọn: 8.5.00/10/821 lượt.

ảng đạo Phật với tôi?” Hắn lạnh lẽo hừ nhẹ, “Cô còn dám bàn về kinh phật với tôi!” Bình tĩnh tao nhã của hắn hóa thành mảnh nhỏ, hắn như sóng thần, mười ngón tay túm lấy bả vai Liễu Đình, xương cốt lách cách rung động dưới ngón tay hắn, hắn muốn bóp nát cô.

Liễu Đình nhìn hắn, trong mắt lóe ra cảm xúc phức tạp “Nhâm Dật Phi, tôi vẫn coi anh là bạn!”

Cái cằm đang bạnh ra của Nhâm Dật Phi run lên nhè nhẹ, ánh mắt như lửa đốt, Liễu Đình lẳng lặng nhìn ,giống như bức tượng khắc từ băng. Nhâm Dật Phi buông tay ra, mi mắt thu hẹp lại, cười, ánh mắt trở về trạng thái cuồng ngạo, ánh mắt như hồ sâu vạn trượng, sâu không lường nổi, cao không thể thấy điểm cuối, hắn là đế vương, trong bóng tối hắn nắm trong tay tất cả “Có người bạn như cô thì còn cần kẻ thù để luyện tập ý chí làm quái gì!” Hắn lạnh lùng bĩu môi, khinh miệt trào phúng nói không nên lời.

Mặt băng đã rất mỏng, dẫm nát mặt trên chỉ là chút vụn băng mà thôi.

“Nếu tôi không đoán sai” Ánh mắt Nhâm Dật Phi rùng rợn thản nhiên, gây cho người ta áp lực cực lớn, “Tất cả mọi chuyện từ đầu đã là một âm mưu, phút giây A Phong gặp cô, thì cái bẫy hoàn mỹ này đã mở ra rồi!” Đây không phải là câu hỏi, đây là lời khẳng định.

“Đúng!” Liễu Đình không chút né tránh.

“Giang gia và cô có thù sâu như biển, nhưng A Phong không liên quan đến chuyện đó, nói đến cùng hắn chỉ là người ngoài cuộc!”

“Cửa cháy rồi, hại cá cùng một chậu, hắn và Giang gia quan hệ lâu đời, mà tôi đã điều tra chi tiết hắn, vẫn không thể nắm hết hắn nông hay sâu, tôi không thể mạo hiểm, cuộc chiến này, tôi không thể thua!”

“Cô sử dụng thuật thôi miên, mục đích để hắn đề cao coi trọng, nhưng cô không sợ trí nhớ của hắn sẽ thật sự biến mất, trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?”

“Đối với người phi thường thì cần dùng thủ đoạn phi thường, nếu không sao hắn có thể chú ý đến tôi như vậy? Thần bí và mê hoặc có sức hút rất tuyệt vời! Huống hồ thôi miên cũng là một phép thử, nếu hắn thật sự quên đi, vậy thì hắn cũng không đủ gây cho tôi sợ hãi!”

Mặt Nhâm Dật Phi không chút thay đổi, lẳng lặng nghe “Chạy trốn cũng là một thủ đoạn để hấp dẫn? Chú Long thực chất cũng là một cảnh trong âm mưu này? Diễn cũng quá thật rồi đấy?”

“Đó là chuyện ngoài ý muốn, chú Long cũng không biết.” Trong con ngươi Nhâm Dật Phi phản chiếu ra hình ảnh tự giễu của Liễu Đình, “Tôi không nghĩ hắn sẽ dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy để tôi gặp người Giang gia trong cái trường hợp không thể chịu nổi như thế, tôi càng không đoán được hắn lại đào lên xương cốt của mẹ thôi, để kế hoạch tôi chuẩn bị cho hắn tra ra thân phận của mình thành mớ giấy lộn, kế hoạch đã lệch hướng, mục đích đi Tất Thành là để báo cho Ôn Trạch.”

“Khó trách sau khi rời khỏi thì không tìm được tung tích của Long thúc, thì ra là Ôn Trạch đã đưa ông ấy đi! Mà cái cô gọi là hợp đồng thu hồi những thứ thuộc về Long thúc, cũng chỉ là một thủ thuật để che mắt A Phong, từng bước từng bước đi của cô thật sự là hoàn mỹ không chê vào đâu được!” kéo dây thu lưới, sự thật dần dần trồi lên khỏi mặt nước.

“Sau khi Ôn Trạch xuất hiện ở Tuyên thành, anh ấy sai người tặng cho tôi Ngọc hàm Thiền, là muốn bảo tôi kim thiền thoát xác, nhưng tôi không chịu thua, tôi thay đổi kế hoạch, tôi muốn hắn yêu tôi, tôi muốn hắn và Giang gia tự giết nhau!”

“Trong trò chơi này, cô chế tạo toàn bộ cái bẫy hoàn mỹ, nhưng cuối cùng, cô cũng bị sa vào đó.” Lời nói không chút độ ấm của Nhâm Dật Phi lưu luyến bao vây.

Tạo nên vô số cạm bẫy, một cái liền một cái, nhưng đến cuối cùng, khi hắn rơi vào cạm bẫy của tôi, tôi cũng đã bị hắn vây chặt mất rồi.

Liễu Đình nhìn lên ngọn cây, tất cả ngưng đọng, toàn bộ hơi thở cũng như đông lại.

“Kế hoạch của cô đều đã thành công, sao không kiên trì nữa, sao không tin A Phong một chút nữa, ít nhất cô cũng có thể dùng danh nghĩa yêu để cho chuyện này một kết thúc mọi người đều vui mừng!” Nhâm Dật Phi chăm chú nhìn cô thật lâu, giọng nói khàn khàn.

Mi mắt Liễu Đình chớp động, tầm mắt mờ mịt.

Phí Như Phong chắc gì đã không thể thuyết phục.

Nếu đây là cơ hội duy nhất để bản thân có được hạnh phúc, vì sao lại muốn bỏ qua, nếu có thể được như lời nói thì đã không xảy ra nhiều chuyện đến vậy, mọi chuyện phát triển đến bây giờ, gây trở ngại cho hạnh phúc của mình, việc này thật không có lời.

Giật mình như tỉnh cơn mơ, lời nói như vấn vương bên tai.

“Trong giây phút cuối cùng, mẹ em nói em không cần báo thù, bà muốn mọi ân ân oán oán đều theo bà ra đi, tôi đồng ý với bà, nhưng trong lòng tôi tự hứa với mình, hứa hẹn này chỉ tới khi tôi 25 tuổi!”

Hôm nay là sinh nhật em, ngày 28 tháng 2, Như Phong, em tròn 25 tuổi.

Cuộc đời này tôi nhất định đã mang tướng phụ bạc!

Chương 49

Mỗi lần hít thở đều lạnh như băng làm cho trái tim tê dại.

“Cho nên từ trước đến giờ tôi vẫn đều tránh tiếp xúc với Giang gia, tôi cố gắng bỏ qua tất cả những thứ có liên quan đến họ, trước đó tôi chưa bao giờ gặp người Giang gia, tôi cũng không biết Giang Nặc là ân nhân cứu mạng của hắn.” Ánh mắt Liễu Đình nhìn xa xăm vào không gian tối tăm, “Sau đó tôi mới hiểu được, hắn k