XtGem Forum catalog
Bóng sói hú

Bóng sói hú

Tác giả: Ngã Nguyện Thừa Phong​

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327443

Bình chọn: 8.00/10/744 lượt.

y đổi cả xương cốt con người, đau đớn này không phải ai cũng chịu nổi.

Liễu Đình không biết mình đã hôn mê bao lâu, khi cơn đau ập đến, cô biết giải phẫu lần đầu đã xong, hiệu quả thuốc gây tê đã biến mất. Lần đầu tiên đau đến bóng rát như vị lửa thiêu, da mặt bị lột đi, đau nhức liếm lên toàn bộ gương mặt rồi tỏa ra khắp toàn thân, mồ hôi Liễu Đình rơi từ trên trán xuống, loại đau đớn này sẽ liên tục tiếp diễn đến khi tê dại.

Ngày thứ 3 giai đoạn giải phẫu lại bắt đầu, sau hôn mê lại là đau đớn, đau nhức lần này là vỡ vụn, mỗi cái xương đều đã chệch khỏi vị trí, như một cây châm dài nhọn xuyên qua tứ chi, mỗi tế bào trên người đều khóc thét, hé miệng ra ngay cả một tiếng cũng không kêu nổi.

Ngày thứ 5, ngày thứ 7, thế giới của cô ngoại trừ đau đớn không còn gì khác, thứ hoàn toàn áp đảo tất cả là đau nhức, đau, vĩnh viễn không chấm dứt như sóng thần ập lại, nghiền qua đầu óc cô, thân thể cô run rẩy. Liễu Đình bắt đầu đọc thơ ca diễn cảm, trong đầu lớn tiếng đọc những từ cô có thể nhớ được, đau, làm thần chí cô yếu ớt, không cần biết nó là thật hay giả, nó đang dần dần tăng cấp.

Hai tuần sau, Phí Như Phong vào phòng theo dõi, bốn người dương thần, cách tư. yêu đức lỗ, Ngải Luân. Duy bố tư, a sắt. Khắc lạc ninh đứng lên, Phí Như Phong nhìn Liễu Đình qua máy theo dõi, cô ấy gầy, cô ấy đang nắm lấy góc chăn mà co rúm bên trong như một cô bé đang tìm kiếm sự ấm áp. Yết hầu Phí Như Phong nghẹn lại.

“cô ấy thật sự rất mạnh, đau đớn chỉ có thể làm thần kinh cô ấy suy yếu chứ không thể đánh bại cô ấy,” Dương Thần không ngừng vuốt tóc, “cô ấy đã bắt đầu thật sự đau, ngài xem tư thế nằm của cô ấy!”

“Khi nào thì chấm dứt?” Phí Như Phong cắt ngang.

“Hôm nay! Tạp Nhĩ. Thái Lặc đã đi vào.”

Trong phòng Liễu Đình xuất hiện một người, vóc dáng không cao, làn da ngăm đen, đầu tóc màu nâu, “Liễu tiểu thư, giải phẫu đã kết thúc, đợi lát nữa là cô có thể tháo băng gạc trên mặt ra, nhìn gương mặt mới của mình.” Giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng, có lực lượng như chúa tể bao dung làm người ta có thể quên hết lo lắng hồi hộp.

Liễu Đình mở hai mắt, trong ánh mắt có sương mù mông lung. cô nhìn người đàn ông trước mặt, “Tạp Nhĩ. Thái Lặc – giáo sư trị liệu tâm lý,” Giọng nói của cô trầm thấp hơn mức cô nggix, “Cùng một chỗ với ông còn có ai, thầy Ngải Luân, ông ấy ám chỉ tôi đau đớn, phẫu thuật lần này là một vở kịch.”

“Liễu tiểu thư đừng nói quá sớm, chờ lát lữa chúng ta có thể cùng xem mặt cô, có thể biết ngay là thật hay giả. Mà trước đó tôi muốn nói chuyện với cô.” hắn nâng chén cà phê trên bàn, bộ dạng hoàn toàn thả lỏng, “Hai chúng ta quen nhau cũng lâu rồi, tháng 3 năm XXXX tôi từng bị Long Hải mời đến Tuyên thành, cô gọi ông ta là chú Long đúng không, tôi đến Tuyên thành để trị liệu tâm lý 3 tháng cho Giang Nghi, cũng chính là mẹ cô.

Thân thể Liễu Đình cứng ngắc.

“Nhìn xem! cô ấy có phản ứng bản năng với mẹ mình!” Dương Thần kích động.

Thần kinh Phí Như Phong đột nhiên cứng ngắc, ánh mắt hắn như bị kim đâm, Dương Thần bị hắn nhìn 1 cái liền ngậm miệng lại.

“Khi đó Liễu tiểu thư 5 tuổi đúng không, cô đặc biệt thích ăn bánh ga tô mẹ cô làm. Tôi thấy cô ăn đến mặt mũi dính đầy kem bơ, mẹ cô luôn dùng chiếc khăn tay tỏa mùi nước hoa Long Lực để lau miệng cho cô, bà ấy rất thương cô.

Giọng nói hắn mềm nhẵn ấm áp, hắn đang kể lại đoạn thời gian tốt đẹp nhất của cô, cô tình nguyện buông tha tất cả để trở về những năm tháng ấy, làm người ta sa vào.

“Đáng tiếc Liễu tiểu thư quá nhỏ, chỉ biết hưởng thụ thời gian tốt đẹp, không biết rằng buổi tối mẹ cô sẽ mất ngủ, đặc biệt là những đêm mùa đông, cả đêm bà ấy hoàn toàn rơi vào ác mông. Bà mơ thấy mình bị luân phiên cưỡng hiếp, bà bất lực khóc thét, đêm hôm đó chính là địa ngục giam giữ bà, làm bà không thấy được ánh mặt trời ngày mai. Liễu tiểu thư được hình thành từ đêm đó.

Liễu Đình co rúm lại, giọng nói hắn không lớn lại như ngọn roi nhỏ quất thẳng vào tinh thần người nghe.

“Tôi mang theo hy vọng của mẹ mà sinh ra, mẹ tôi yêu tôi!” Chỉ có quan sát cực kỳ tinh vi mới cả nhận được sự yếu đuối trong giọng nói của cô.

“cô giết họ, bao nhiêu người? Có phải là từng người từng người không? Bọn họ gãy chân lìa tay máu me đầm đìa có phải làm cô thấy giải thoát hay không, bọn họ thật sự đáng chết, đều nên vĩnh viễn không được siêu sinh.” Ánh mắt Tạp Nhĩ. Thái Lặc sắc bén như chim ưng, hắn nhìn chăm chú vào mỗi biểu hiện của cô, hắn đâm vào tim cô từng chút, từng chút một, “Nhưng mà, chẳng phải cô so với mỗi người trong bọn họ thì càng đáng chết hơn ư?” Liễu Đình đụng vào thành giường phía sau, cô không còn chỗ để lùi lại, cô giống như bị đóng đinh vào đầu giường, ngay cả lỗ tai cô cũng không thể che lại. Giọng nói của hắn quanh quẩn bên màng tai cô, “cô mang theo tội ác mà sinh ra, máu trên người cô là dơ bẩn cỡ nào!”

Tội ác tội ác tội ác tội ác tội ác tội ác tội ác tội ác tội ác tội ác tội ác…… Dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn……

“Câm mồm!” Liễu Đình hét lớn một tiếng, thân thể cô không thể ngừng run rẩy, đau xót tr