tính vào sổ chồng cậu, nhớ trả tiền đó!” Hạ Tử Vi cũng được voi đòi tiên một phen.
Lưu lại một chuỗi tiếng cười dài, Hạ Tử Vi và Hiên thiếu gia đi vào căn phòng lãng mạn nhất: Thanh Nhã các số 5.
Chương 199: Mở đầu của kết cục
Thanh Nhã các số 5.
“Anh hỏi em a… Tại sao? Tại sao Tiểu Mễ và tiểu tử thúi Lâm Khải ở chung một chỗ?” Hiên thiếu gia nắm ly rượu lắc đầu nói.
“Con rùa phối với đậu xanh, xem vừa mắt rồi, trong mắt kẻ thù ra Tây Thi, anh a… Đừng suy nghĩ nữa, muốn làm gì thì cứ làm đi, muốn tán gái thì cứ tiếp tục tán tỉnh, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, làm gì nhất định phải yêu, anh nói phải không?” Hạ Tử Vi uống rượu, rất cao hứng nhìn đối phương, cô đã chết tâm với cao trào trong tình yêu rồi, cũng sắp một năm rồi, vô luận như thế nào, cô đều không có loại cảm giác đó, như vậy ngược lại khiến cho mặt sự nghiệp của cô phát triển hơn.
“Suy nghĩ một chút… Cũng đúng, vậy anh cua em, có được hay không?” Hắn uống rượu, ngây ngốc cười, giờ phút này, hắn phát hiện Hạ Tử Vi thật đẹp, gò má đỏ thắm, cặp mắt mê say, đôi môi quyến rũ, hắn thậm chí có xúc động muốn hôn cô.
“Đối với em không thể dùng từ cua, phải thêm một chút nữa, đúng vậy, nên dùng từ theo đuổi mới đúng, ha ha…” Hạ Tử Vi mỉm cười choáng váng, lắc ly rượu lại cạn một ly với hắn.
“Được, vậy thì theo đuổi… Anh đuổi, em chạy…”
Lời nói hai người không có mạch lạc trò chuyện một chút liền nói không rõ ràng, cả hai cũng say đến mức hồ đồ, hai người vừa đuổi vừa chạy, ôm nhau cọ sát, cắn đôi môi nhau hôn tới hôn đi, cho đến mệt đến nặng nề ngủ mất.
Chương 200: Đại Kết Cục
Lâm Khải nhận lấy hiệp nghị để xem, chính giữa viết: 36 điều hiệp ước của chồng.
Cẩn thận nhìn xuống dưới, điều thứ nhất: vợ là duy nhất, phản bội vợ liền ra khỏi nhà, tất cả con cái và tài sản đều thuộc về vợ.
Điều thứ hai: người chồng tốt phải lau dọn được, xuống bếp được, làm bữa ăn sáng cho vợ, mang vợ ra ngoài ăn tối, đây đều là tiêu chuẩn của một người chồng tốt.
Điều thứ ba: là chồng tốt thì công phu trên giường phải không tệ, nhưng thời điểm vợ không muốn không thể cưỡng ép.
Điều thứ tư: vợ không thoải mái, không thể chỉ điện thoại an ủi, phải lập tức chạy tới bên cạnh vợ.
Điều thứ năm: chồng học nhìn mặt mà nói chuyện, lúc tâm tình vợ không tốt, phải là người phát hiện đầu tiên, phải an ủi đầu tiên, dụ dỗ làm cho vợ vui vẻ.
Điều thứ sáu: trừ vợ ra, đối với những người phụ nữ khác liếc mắt nhìn liền tuyệt không được nhìn lần thứ hai.
Điều thứ bảy: điện thoại mở máy 24h cho vợ, tuyệt không chơi trò mập mờ với bất kỳ người phụ nữ nào.
Ba mươi sáu điều hiệp ước vợ chồng sẽ bắt đầu tính từ ngày Tô Tiểu Mễ và Lâm Khải ký giấy kết hôn, hiệp ước này có hiệu lực vô kỳ hạn trong lúc bầu bạn. Nếu như ly hôn, hiệp ước này sẽ có hiệu ứng luật pháp, sau khi ly hôn, tài sản và con cái thuộc về Tô Tiểu Mễ, từ lúc ký thỏa thuận li hôn, hiệp ước này sẽ mất đi hiệu lực.
Lâm Khải quét qua một lượt, gương mặt nhẹ nhàng, trong lòng lại vui sướng nở hoa, nhóc con, chơi chiêu này với anh, sau khi kết hôn mới “chỉnh” em, dùng hôn nhân trói em cả đời.
“Anh có ý kiến gì không?” Tô Tiểu Mễ cười nhìn về phía hắn.
Lâm Khải không có trả lời, cầm lấy bút trong tay cô, rất tiêu sái ký tên của mình, sau đó đưa ngón tay đặt ở khóe miệng nhẹ nhàng cắn, đè vết máu xuống.
“Anh…” Tô Tiểu Mễ nhìn ngón tay chảy máu kia, sắc mặt hơi biến đổi “Bảo anh ký tên là được, không bảo anh nhất định phải đóng dấu!”
“Anh thích hiệp nghị này có hiệu lực trong luật pháp, anh càng thích để cho cái hiệp nghị này trói chúng ta cả đời!” Không đợi cô có bất kỳ trả lời nào, hắn kéo thân thể của cô, hôn lên cánh môi mềm mại, ngon miệng thơm ngọt như vậy, khiến cho hắn mê luyến không nỡ rời đi.
Thân thể Tô Tiểu Mễ bị hắn kéo, hạnh phúc cười, trong miệng còn không nhịn được nói thầm, “Lâm Khải, vẫn chỉ cầu hôn lần thứ hai mươi mốt, cách 99 lần còn có 78 lần, cầu hôn đủ 99 lần em mới gả cho anh!”
“Được, nghe lời em, 99 lần, hơn nữa mỗi một lần đều phải thành tâm, nếu không làm lại! Phải hay không?” Hắn nắm cằm của cô lặp lại lời cô đã nói với hắn.
“Oa, trí nhớ anh thật tốt, thưởng một cái!” Tô Tiểu Mễ cười đến gương mặt rực rỡ, chủ động hôn lên bờ môi của hắn, nhẹ nhàng lè lưỡi, xoắn đầu lưỡi của hắn.
*********
Ba tháng sau, Lâm Khải lại bày ra cầu hôn lần nữa.
Bên trong nhà hàng Tây ưu nhã, thanh âm đàn violin du dương, cả phòng ăn trừ nhạc đệm cũng chỉ có Tô Tiểu Mễ và Lâm Khải.
Đột nhiên, cánh hoa hồng đầy trời đột nhiên từ trên trần nhà rối rít bay xuống, Tô Tiểu Mễ đứng ở nơi đó, trên người đều là mùi thơm hoa hồng, tóc của cô, cổ áo… đều dính hoa hồng, mà Lâm Khải đứng đối diện với cô.
Trong bóng đêm của bầu trời Bắc Kinh, đột nhiên thoáng qua vô số pháo hoa, Lâm Khải ôm bả vai của cô tiếp cánh hoa hồng, nhìn pháo hoa bay múa đầy trời, biến ảo thành từng chữ từng chữ: Tô Tiểu Mễ, Lâm Khải muốn lấy em!!!
Tiếng nhạc càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng nhẹ…
Lâm Khải từ phía sau từ từ móc ra một chiếc nhẫn, sau đó quỳ một gối xuống: “Tiểu Mễ, bất kể lần này em có thể cảm động hay không, như