
a thức tỉnh cả hai người, Tô Tiểu Mễ vội vàng đem hắn đẩy ra, quay lưng lại lau nước mắt.
“Khải…” Không chờ Lâm Khải trả lời, một dung nhan xinh đẹp xuất hiện ở trước cửa phòng làm việc của hắn
“Tĩnh Thi, sao em lại tới đây?” Lâm Khải vẻ mặt hơi có chút cứng ngắc, hắn không có nghĩ đến Lãnh Tĩnh Thi đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Có tờ tạp chí tìm em phỏng vấn, tòa soạn nằm ở tầng dưới, phỏng vấn xong, em liền đến thăm anh đây.Anh không thích a?” cô có chút làm nũng nói.
Tô Tiểu Mễ nghe thấy thanh âm này, nếu không đi nghĩa là không thức thời, cô hít một hơi thật sâu nói: “Lâm tổng, nếu như không có chuyện gì khác, tôi xin phép.”
“Ừ, cố gắng làm tốt hợp đồng lần này”
Lâm Khải vừa nói xong, Tô Tiểu Mễ liền đi ra ngoài, đi ngang qua Lãnh Tĩnh Thi, hai người nhìn nhau, Tĩnh Thi nhìn cô, cười đến đơn thuần ngây thơ, áo màu vàng nhạt cùng với váy trắng, thêm da thịt trắng noãn, mềm mại, Tô Tiểu Mễ nhìn cô, không thể không thừa nhận, người con gái này so với trên tạp chí còn xinh đẹp hơn nhiều, Tiểu Mễ sửa lại mắt kính, miễn cưỡng cười với Tĩnh Thi.
“Khải, em cũng đã đến rồi, dẫn em đi ăn trưa, được không?” Cô tiến vào, lắc lắc cánh tay của hắn, làm nũng.
“Ừ, em muốn ăn cái gì?”
“Em theo anh,anh dẫn em đi đâu, em đi đó” cô bĩu môi nói
“Vậy chúng ta đi ăn đồ ăn Nhật đi, em thích ăn cá đúng không?”
“Dạ!” cô ngây thơ cười, hung hăng hôn một cái lên mặt hắn, sau đó in tiếp một cái nữa lên môi hắn
Lâm Khải quàng vai cô, đi ra cửa
Lãnh Tĩnh Thi lặng lẽ liếc mắt nhìn bàn làm việc của hắn, còn có y phục của hắn bị nhăn một chút… Trong đầu hiện ra khuôn mặt Tô Tiểu Mễ có chút kinh hoảng, thêm vẻ mặt cứng ngắc của Lâm Khải khi thấy cô bước vào.
*********
Buổi chiều hôm đó, Hạ Tử Vi nhận được một cú điện thoại liền vội vã rời đi
Chạy tới nhà, phát hiện một người phụ nữ đang ngồi khóc thút thít
“Tử Vi, cha của con bị bắt rồi? Làm sao bây giờ?” Người kia thấy cô đến liền ngẩng đầu lên, trên mặt đầy nước mắt
“Tại sao bị bắt? Ông ta không phải đang sống rất tốt sao?” Vẻ mặt Hạ Tử Vi lãnh đạm, cũng không quan tâm quá nhiều.
“Dì cũng không biết, cha của con lần này rất nguy hiểm, có thể bị ngồi tù, không biết sẽ là mấy năm, dì thật sợ hãi, dì cùng Quả Quả phải làm sao a?” Người kia khóc đến trên mặt tràn đầy nước mắt.
“Ba tôi nhiều tiền như vậy, bà cùng Quả Quả đời này không cần lo lắng đâu.” Hạ Tử Vi thủy chung không có một chút thông cảm gì đối với người phụ nữ này, bà ta thay thế vị trí của mẹ cô, cô hận bà ta.
“Tử Vi, chúng ta suy nghĩ biện pháp gì đi, tốn bao nhiêu tiền cũng được, phá sản hết cũng được, chỉ cần có thể giữ được cha con”
Hạ Tử Vi thân thể đột nhiên cứng đờ, người này cư nhiên sẽ nói ra lời như vậy? Chẳng lẽ bà gả cho ba cô đều không là vì tiền của ông sao?
“Tôi xem ra, lựa chọn sáng suốt nhất hiện giờ là chuyển một phần tài sản sang tên của Quả Quả, như vậy nếu ba có bị tịch biên tài sản, bà cũng đã có phòng bị, đúng không, dì Tần!” Cô có thể gọi một tiếng dì Tần đã là rất khách khí rồi.
“Tử Vi, dì lấy cha con, thật không phải vì tiền của ông, con không nên hiểu lầm dì nữa, được không?”
“Bà không vì tiền của ông, vậy vì cái gì? Khi mẹ tôi còn bệnh, bà đã cặp kè cùng ba tôi, mẹ tôi chính là bị hai người làm cho tức chết. Mẹ vốn sẽ không đi sớm như vậy, chính là bị bà làm hại” Hạ Tử Vi nghĩ đến chuyện cũ, lòng của cô liền oán hận không nguôi.
“Chuyện không phải như con nghĩ, dì thừa nhận dì có lỗi, dì thật xin lỗi mẹ con, nhưng là dì thật lòng yêu cha con. Mọi oán hận của con, dì chịu hết. Nhưng hiện tại chúng ta cần tìm cách cứu cha con, ông nhất định là bị người hãm hại, dù sao đi nữa, đó vẫn là cha con, ông ấy rất thương con.”
Bà Tần lau khô nước mắt, nhìn Hạ Tử Vi, đem tất cả hi vọng đặt lên người cô. Bất kể như thế nào, Hạ Tử Vi so với bà hiện giờ cũng tỉnh táo hơn một chút, ắt hẳn sẽ nghĩ ra cách gì đó.
Trước kia Hạ Tử Vi không thèm liếc mắt nhìn đến bà, mà giờ phút này, bà lại muốn cùng cô ở cùng chiến tuyến.
Cô, có chút hoài nghi!
Chương 85: Tin dữ
Bên trong một nhà hàng cổ kính, tao nhã.
Ở Bắc Kinh có rất nhiều những nhà hàng có lối kiến trúc thời phong kiến, cất giấu rất nhiều “bí ẩn” mà lại có những món ăn đặc sắc. Tối hôm nay, Tô Tiểu Mễ đã có dịp đi đến một nhà truyền thống kiểu như vậy.
Nhân viên phục vụ mặc đồng phục kiểu hoàng thất, có khách đến lại hô” Cát tường”, thật giống như trở lại Trung Quốc cổ đại.
“Tiểu Mễ!” Hiên thiếu gia đứng lên, rất lịch sự hướng về phía cô giơ tay chào.
Tô Tiểu Mễ một thân váy đen, cộng thêm một cái áo khoác lửng màu nâu. Trang phục có chút tối, nhưng nhờ da cô trắng nõn nên đem đến cho bộ y phục một cái nhìn khác hẳn, giản lược mà hào phóng, cho mọi người cảm giác cô là một người phụ nữ chững chạc.
“Hiên thiếu gia” Tô Tiểu Mễ chào, sau đó ngồi xuống.
“Anh thích nghe em gọi là Cẩn Hiên” Hiên thiếu gia mỉm cười, khoát tay một cái.
Tô Tiểu Mễ mỉm cười, rất nhanh liền phản ứng lại: “Hiên thiếu gia, ba chữ này dễ nghe hơn! Hì hì!”
Hiên thiếu gia có chút ngây ngốc nhìn cô, nhất thời có chút thất thần. Hắn đã gặp rất nhiều phụ nữ xi