Teya Salat
Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường

Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường

Tác giả: Vô Tụ Đinh Hương

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322123

Bình chọn: 9.5.00/10/212 lượt.

y về sau, hắn là của ta, ta là của hắn.

Mấy lời phía trước của hắn thì ta đồng ý, xa hắn ta không ngủ được, đương nhiên là phải đồng giường. Hắn chẳng may khuất núi, không bao lâu sau ta cũng sẽ chết vì thức nhiều quá, đồng huyệt cũng được. Nhưng câu nói kế tiếp ta không đồng ý, ta nói với hắn, hắn là của ta, ta là của ta, cả hai chúng ta là của ta.

Hắn búng nhẹ vào mũi ta nói ta là một kẻ tham tiền, sau đó lại nói, hết thảy mọi thứ của hắn đều là của ta. Ta nghe vậy mới cực kỳ cao hứng, liền chủ động hôn hắn, chỉ trong lát sau mưa mưa gió gió lại quật khởi, ta hoàn toàn có được hắn, nhưng cũng dâng hiến ra chính bản thân mình.

Trừ việc tết chung tóc làm ta bị kéo da đầu mấy lần liền, đêm tân hôn của ta phải nói là thực hoàn mỹ.

Sau ngày tân hôn, ta dâng trà cho cha chồng mẹ chồng, lại nhận được một cái phong bao lì xì đỏ thẫm.

Bất quá không phải ta chỉ biết chiếm lợi về mình, đến cái tên của ta cũng không có. Trong gia phả nhà họ, tên ta đổi thành ” Trình Mộ Dung thị”

Ngay từ đầu mẹ chồng ta đã cho rằng ta chỉ là một cô nhi, sau đó biết ta là người nhà Mộ Dung thì bắt đầu choáng váng, sau đó lại biết ta vẫn thường dùng thuốc tránh thai, lại càng ngây người. Sau đó có một ngày, nàng hỏi ta rất cẩn thận : “Nếu Dục Chi nạp thiếp, con có bằng lòng hay không”

Ta gật đầu : ” Không sao cả, thích nạp mấy người thì nạp”

Nàng lộ vẻ vui mừng, kéo tay ta khen : ” Con thật là một tiểu hài tử biết lo cho đại cục”

Ta bổ sung thêm một câu : ” Bất quá sau khi vào cửa họ không được cướp Dục ca ca của ta, buổi tối Dục ca ca vẫn phải ngủ cùng ta”

Sắc mặt vui mừng của nàng hơi giảm đi một chút, nàng nói : ” Như vậy nạp thiếp để làm gì ?”

Ta đáp : ” Càng nhiều người càng vui chứ sao”

Nàng lắc đầu, thở dài rồi thôi.

Vốn ở chỗ này ta kiếm được rất nhiều thứ béo bở, vui đến quên cả trời đất, có điều ta không chịu nổi cảnh mẹ chồng cứ nhìn ta thở ngắn than dài, cứ nói cái gì ” Bất hiếu có ba cái, cái lớn nhất là không có con nối dõi”. Ta bắt đầu thấy phiền, quyết định trở lại Nam Kinh làm thái giám còn hơn.

Vì thế, sau hai tháng thăm viếng, chúng ta lại trở lại Nam Kinh, tiếp tục cuộc sống trước kia.

Hai năm sau, vẫn không có việc gì xảy ra với ta. Sự an tâm của ta với hắn lại bắt đầu nổi lên, dần coi hắn trở thành một bộ phận không thể thiếu đối với ta.

Trình Dục Chi từng muốn đến nhà ta bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu thỉnh tội, nhưng ta đã ngăn lại. Người nhà ta mà biết được, ta không thể yên yên ổn ổn mà sinh sống. Hơn nữa, nếu có người biết ta tìm được kẻ nam nhân tốt như vậy, ác danh một đời của ta sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Có một ngày, ta đang huênh hoang đi lại trên đường, nhìn quanh xem có thể có việc gì để bắt chẹt ra tiền. Bất chợt có một nam nhân cao to mạnh khỏe ngăn ta lại, hưng phấn nói : ” Ngươi là tiểu thập phải không, có phải hay không ? Ánh mắt này của ngươi rõ ràng là ánh mắt của nhà Mộ Dung. Ta là lục ca ca á” Hắn thấy ta có vẻ chần chừ, liền chỉ vào vết sẹo trên trán nói “Ngươi đã quên rồi sao, cái này cũng nhờ ngươi ban cho cả”

Rốt cục ta đã nghĩ ra, cũng không nhiệt tình lắm nói : ” A, lục ca, ngươi đi đâu mà lại đâu? Đã từng về nhà chưa ?”

Hắn cũng thực cao hứng nói : ” Chúng ta đều đã về nhà rồi, chỉ còn sót mỗi ngươi. Ngươi không cần lo lắng gì về việc có kẻ muốn ám sát bọn ta, mấy năm nay huynh đệ bọn ta liên thủ đã chiếm được năm danh vị đầu bảng trên giang hồ. Chúng ta đã phát động cái bang đi tìm ngươi đấy”

Mấy năm nay ta vẫn theo đường quan lộ, không để ý đến chuyện trên giang hồ, bất quá ta cũng không hứng thú với chuyện này. Ta cũng thật thân thiết nói : ” Lục ca, sản nghiệp của ta hiện tại phát triển ra sao rồi ? Có lỗ vốn hay không ?”

Hắn liền cười to : ” Tiểu thập ơi, sao mà ngươi không chút thay đổi so với lúc trước vậy, chỉ nhớ mỗi đến tiền. Yên tâm, sản nghiệp của ngươi còn lớn hơn cả ngày xưa.”

Lúc này, hắn mới chú ý đến cách phục trang của ta : ” Oái, tiểu thập, sao ngươi lại mặc quần áo thái giám vậy ?”

Ta không thèm để ý nói ” À, hiện tại ta là đại thái giám giám sát nội cung”

Sắc mặt hắn trở nên xám ngoét, hắn khổ sở hỏi ta : ” Tiểu thập, mấy năm nay rốt cuộc ngươi đã phải chịu những khổ sở gì vậy ? Vì sao lại rơi vào tình trạng này ? Có phải vì vậy mà ngươi không chịu trở về nhà không vậy ?”

Ta thực không hiểu hỏi : “Cái gì mà rơi xuống tình trạng này ? Hiện tại ta làm ăn cũng rất được, kiếm được không ít tiền đâu”

Hắn bắt đầu ôm lấy ta nghẹn ngào khóc : ” Tiểu thập, đừng trách các ca ca đã không thể bảo vệ được ngươi, làm ngươi khổ một đời à”

Ta cảm thấy rất nực cười, cả chín tên bọn họ liên thủ cũng không đánh lại một mình ta, lấy cái gì mà bảo hộ ta đâu”

Đúng lúc này, Trình Dục Chi đã xem bệnh cho người ta xong xuôi trở lại tìm ta, thấy ta đang đứng ôm chặt kẻ khác, liền nóng nảy kéo ta vội ra ngoài, hỏi : ” Tiểu Chính, có chuyện gì vậy ?”

Lục ca ta cũng thoát khỏi bi thương, hỏi : ” Tiểu thập, hắn là ai vậy ?”

Trình Dục Chi đúng là ngu như bò, nói : ” Ta là nam nhân của nàng”

Sắc mặt lục ca lập tức trở nên xám xịt, có vẻ bị đả kích nặng nề run run chỉ