
hỉ học nhưng cũng không yên tâm về bố. Thời gian hai tuần này với Lộ Nghiên dài như hai năm vậy.
Nhưng bất kể thế nào, Lộ Nghiên vẫn cảm tạ ông trời đã không tiếp tục kéo dài tình trạng này nữa.
Bác sĩ đúng giờ đi kiểm tra, nói với mẹ Lộ rằng gần đây bệnh viện mới có vài chuyên gia ở lĩnh vực này tới, hơn nữa ca phẫu thuật có thể đẩy lên trước bốn ngày. Mẹ Lộ bình tĩnh cảm ơn bác sĩ, sau đó hướng về phía ba Lộ trêu chọc: “Mệnh anh tốt thật đấy”, sau đó cả nhà cùng.
Ngày ba Lộ phẫu thuật, ba người lặng lẽ đứng đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, Lộ Hi nắm chặt tay hai người phụ nữ.
Từ lúc biết bố bị bệnh, Lộ Nghiên chỉ khóc đúng một lần. Cô thật sự không thích rơi lệ, cô biết nước mắt vừa mặn vừa chát, hơn nữa người thân bên cạnh luôn khiến cô có cảm giác ngọt ngào, ấm áp; hai cảm giác này quá cách xa nhau, vì thế cô không muốn cắt đứt những điều tốt đẹp trong mặn chát.
Sau 5 tiếng 23 phút, đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sĩ thông báo phẫu thuật thành công. Lộ Nghiên không biết mình làm sao có thể vượt qua được khoảng thời gian chậm chạp và đau khổ ấy, nhưng nhớ lại lại cảm thấy rất ngắn, chỉ như một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn.
Lộ Nghiên bình tĩnh lại, mở tay nhìn sợi dây chuyền trong tay đã ướt đẫm mồ hôi, sau đó cô đeo lại lên cổ.
Lộ Nghiên đứng dậy cạnh mẹ Lộ, túi tiền rơi xuống, trong lúc cô khom lưng nhặt, cái móc đầu lâu trong túi lại rơi ra, trong nháy mắt Lộ Nghiên bỗng thất thần, nhưng rất nhanh sau đó, cô nhét lại vào trong túi.
Lát sau ba người cùng đi gặp ba Lộ. Tuy ông chưa tỉnh, sắc mặt còn nhợt nhạt, nhưng trong lòng Lộ Nghiên vẫn rất hạnh phúc.
Chương 20: Lại Lạc Duyên
Ngày thứ hai sau phẫu thuật thành công, Lộ Nghiên sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi đi cắt tóc. Cô cắt tóc ngắn như thời đại học, cô cảm thấy như vậy mới là chính mình.
Mấy ngày ba Lộ nằm viện hồi phục, Lộ Nghiên vẫn đảm nhiệm công việc đưa cơm đến tận ngày ba Lộ xuất viện.
Lộ Nghiên nộp hồ sơ trên mạng. Cô vừa chăm sóc bố vừa đi phỏng vấn tìm việc. Cách Tết âm lịch hơn hai tháng, cô tìm được việc, đợi qua năm mới sẽ đi làm.
Sức khỏe của ba Lộ dần hồi phục. Chương trình học của Lộ Hi không nhiều. Tuy mẹ Lộ đã nghỉ hưu nhưng vẫn đi dạy học, bốn người trong nhà như quay trở lại thời kỳ hòa thuận vui vẻ trước kia.
Gần tối Lộ Nghiên nhận được điện thoại của Lỗ Mạn, đại khái là muốn có cuộc gặp mặt nhỏ, nhưng cũng có những người khác nữa.
Lỗ Mạn là cô gái lớn lên trong đại viện quân khu, ông nội là quân đoàn trưởng của quân khu nào đó, bố cũng mang một quân hàm không thấp. Cô gái này tuy miệng lưỡi độc ác nhưng lòng dạ lại thẳng thắn tốt bụng. Cô ấy hơn Lộ Nghiên bốn tuổi, hai người quen nhau từ khi Lộ Nghiên tám tuổi, duyên phận đến từ một bao cát.
Khi đó Lộ Nghiên chưa chuyển nhà, vẫn ở bên cạnh đại viện quân khu. Hồi nhỏ, Lộ Nghiên chỉ cần có thứ gì đó trong tay là có thể chơi hàng giờ. Lần đó, thứ cô chơi là bao cát mẹ Lộ làm, vải làm bao cát ấy là miếng áo ca rô xanh thẫm hồi nhỏ của Lộ Nghiên.
Lộ Nghiên tuy người nhỏ nhưng sức không nhỏ, cô ném bao cát không đúng đích, ném qua bức tường của đại viện. Cô muốn chạy vào nhặt, nhưng người gác cửa không cho Lộ Nghiên vào, cô đành phải quay lại chỗ cũ, gọi với sang phía bên kia. Kết quả Lỗ Mạn cầm bao cát đi đến trước mặt Lộ Nghiên, thấy Lộ Nghiên là một cô bé vừa nhỏ vừa đáng yêu.
“Bé gái, học lớp mấy rồi?” Lỗ Mạn hoàn toàn ra dáng một chị gái.
“Em chưa đi học.”
“Xem em nhỏ thế này, đúng là chưa đến sáu tuổi.”
“Em tám tuổi rồi.”
Có thể Lỗ Mạn kinh ngạc vì sao đứa bé tám tuổi kia không theo học chương trình giáo dục phổ thông chín năm bắt buộc, cũng có thể cô cảm thấy đáng thương cho đứa bé không có bạn chơi cùng, nên sau đó cô đã dẫn Lộ Nghiên đi chơi cùng mình. Vì thế mầm móng tình bạn của hai người bắt đầu từ đó, cho dù sau này Lộ Nghiên chuyển nhà cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển mầm móng ấy.
Tình bạn phát triển lâu dài cũng có chút thay đổi. Lỗ Mạn vô tình đã mang khí thế của đàn chị, nhiều lần phê bình nghiêm khắc những điều không tốt của Lộ Nghiên, thậm chí đôi khi nguyên nhân không rõ ràng lắm.
Cô nhớ lần gặp mặt trước, Lộ Nghiên bị Lỗ Mạn mắng té tát, nguyên nhân chỉ vì điện thoại của cô không liên lạc được, gia đình có chuyện cũng không nói.
“Đầu óc em bị làm sao vậy? Ngay cả điện thoại cũng để ở thành phố S, sao em không để cả người ở đó luôn đi!”
“Chuyện của em và Thẩm Nham sao rồi? Tên tiểu tử kia sao lại bỏ mặc em thế này?”
“Bố xảy ra chuyện mà em cũng không nói với chị một tiếng, em sao vậy, không biết não em có tí nếp nhăn nào không? Cô gái nhỏ luôn khiến người khác yêu quí này sao lại làm ra chuyện không vui thế hả?”
Lộ Nghiên có ý bảo Lỗ Mạn nói nhỏ chút, kết quả cô lại bị Lỗ Mạn hung hăng lườm cho một trận.
Một tháng sau ca phẫu thuật của bố, Lộ Nghiên trở lại thành phố S.
Lúc đến Hyatt, Lộ Nghiên cảm thấy rất xa lạ, ngay cả chút cảm giác nhung nhớ hoài niệm cũng không có, cô thầm bội phục chính mình quả là lòng dạ sắt đá.
Lộ Nghiên nộp đơn từ chức cho Triệu Phạm, hai người nói chuyện tạm biệt rất lâu, Lộ Nghiên luôn cảm t