
cô gái xinh đẹp như cậu diễn vai khác giới, mà còn là Hán gian.” Tô Tiểu Lộ vừa nói vừa bày ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, nhưng lại bị Lộ Nghiên lườm một cái.
Lộ Nghiên ngồi trên giường nhìn ngắm quyển từ điển tiếng Nhật cũ kỹ, nhìn tới nhìn lui cô vẫn cảm thấy quyển từ điển này rất quen thuộc. Nhìn một lúc vẫn không nghĩ ra điều gì, cô bèn đặt quyển từ điển sang bên cạnh, ngồi thẳng lưng, hai chân duỗi thẳng, hai tay với xuống đầu ngón chân. Đúng lúc Trần Mặc Đông bước từ nhà tắm ra thấy Lộ Nghiên đang cố gắng chạm tay vào bàn chân, anh cảm thấy rất buồn cười.
“Có gì đáng cười chứ.” Lộ Nghiên thuận tay ném chiếc gối về phía Trần Mặc Đông, há miệng óp bụng lại, lấy hết sức lực cúi xuống, kéo theo một cơn đau cơ.
Một tay Trần Mặc Đông xoa tóc, một tay dễ dàng bắt lấy chiếc gối, không chút khách khí ném trả lại Lộ Nghiên. Lộ Nghiên đang ngồi thẳng người nên chiếc gối bay thẳng vào đầu cô.
Có lẽ Trần Mặc Đông cũng không ngờ lại như vậy, anh vội vàng bước đến bên cạnh, xoa xoa đầu Lộ Nghiên. Lộ Nghiên bèn rút dây buộc, xõa mái tóc của mình ra.
“Giúp em cúi xuống, coi như chuộc tội.”
Trần Mặc Đông khẽ cười, sau đó đặt tay trên cổ Lộ Nghiên, mang tiếng “giúp đỡ” nhưng lại giống như đang bóp một con vật không hề thương tiếc.
“Em luyện cái này làm gì, lẽ nào tiệc thường niên bắt em phải nhảy múa sao?”
“A, đau chết mất.” Lộ Nghiên ngọ nguậy người, sau đó nằm bò ra giường để giảm bớt cơn đau thắt lưng khi nãy. Trần Mặc Đông xoa bóp lưng Lộ Nghiên hai cái rồi đi ra sô pha đọc báo.
“Em từng này tuổi rồi, xương cốt cũng chẳng giãn được nữa, đừng nói là múa, ngay cả nhảy cô đồng cũng khó.” Lộ Nghiên từ bỏ chuyện giãn xương cốt, nhưng thực tế, Tô Tiểu Lộ cũng đã quyết định sẽ biểu diễn một màn múa trong tiệc thường niên, thậm chí còn muốn múa theo điệu múa cổ truyền của dân tộc Thái, mặc váy bó sát, hở eo. Lộ Nghiên vẫn luôn có thói quen giữ im lặng, lần này cô cũng lặng lẽ đẩy mình về phía “đường cùng”.
Trần Mặc Đông dường như bị nội dung trên báo thu hút nên không có ý định trả lời cô, Lộ Nghiên thậm chí còn hoài nghi anh không hề nghe thấy những lời cô nói.
“Em mà nhảy cô đồng thì nhất định sẽ đáng xem hơn là múa đấy.” Một phút sau, Trần Mặc Đông mới đáp lại lời cô.
“Vậy tiệc thường niên năm nay, anh sẽ không dành thời gian đến để xem bọn em náo loạn chứ?”
“Em không mong anh đi sao?” Trần Mặc Đông từ tờ báo ngẩng đầu lên, dáng vẻ như vừa đọc được thứ gì đó rất đáng buồn cười.
“Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, anh có đi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến em cả.”
“Vậy mà anh còn cho là em không muốn để anh thấy em múa cơ đấy.” Trần Mặc Đông thoải mái cười, hiện rõ vẻ đắc ý như một đứa trẻ, nụ cười tươi sáng dưới ánh đèn càng thêm vẻ rạng rỡ, Lộ Nghiên có chút mê mẩn, thầm mắng Trần Mặc Đông bình thường rất ít cười như vậy nên giờ mới khiến cô khó thích ứng thế này.
“Đồ xấu xa, ấu trĩ.” Lộ Nghiên nhỏ giọng mắng, rồi lại cầm cuốn từ điển lên.
“Sao hôm nay anh lại về sớm vậy?” Lộ Nghiên một lần nữa đặt sách xuống.
“Bình thường anh về rất muộn sao?”
“Không muộn, không muộn, cũng tầm mười giờ thôi.”
Lộ Nghiên xoay người nằm, Trần Mặc Đông ôm cô từ phía sau, dường như anh đang cười, hơi thở phả phía sau gáy Lộ Nghiên. Có vẻ tâm tình anh hôm nay rất tốt, nhưng Lộ Nghiên không hiểu nguyên nhân gì khiến anh vui vẻ như vậy, hôm nay vẫn giống như bao nhiêu ngày khác, nguyên nhân khiến tâm tình anh tốt như vậy chắc chắn không phải vì cô, mà có lẽ vì người khác, cũng có thể là vì chuyện khác.
“Chiều qua đi đâu vậy, sao về muộn như vậy?” Trần Mặc Đông dùng môi cọ cọ gáy Lộ Nghiên, giọng nói ẩn chứa sự dò hỏi.
“Hình như em chưa từng hỏi anh đã đi đâu thì phải?” Lộ Nghiên nhắm mắt, hi vọng cơn buồn ngủ mau đến.
“Đến một quán café, ở đó có người kể chuyện rất hấp dẫn nên mới về muộn một chút.” Lộ Nghiên đè nén cơn buồn bực, lại lần nữa trả lời câu hỏi của Trần Mặc Đông.
“Chia sẻ một chút với anh được không?”
“Một câu chuyện tình yêu vô cùng đau khổ, đến giờ vẫn là một bi kịch, không biết kết quả cuối cùng có thể xoay chuyển thành hài kịch không.”
“Em cảm thấy thú vị à?”
“Cũng được.” Câu nói của Lộ Nghiên rất nhẹ, không hề khiến người ta có cảm giác rất thú vị.
Những ngày tiếp theo, mỗi ngày Lộ Nghiên đều đợi mười cô gái tan làm, tập trung ở phòng truyền thông tập múa. Để có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất, Tô Tiểu Lộ lợi dụng nhân duyên tốt của mình, kêu gọi mấy cô gái trẻ ở bộ phận khác cùng tham gia. Cô giáo dạy múa chính là Tiểu Lâm – bạn tốt của Tô Tiểu Lộ, dáng người cao mảnh khảnh, tóc luôn búi gọn sau đầu.
Lộ Nghiên không hứng thú lắm với chuyện múa, mỗi khi trên TV chiếu đến cảnh múa, cô chuyển kênh, tìm những chương trình thú vị khác. Có điều những màn múa ít ỏi cô thấy trên TV lại không có múa Thái, cô mơ hồ nhớ trang phục múa Thái hình như là màu xanh lục. Cô không biết Tô Tiểu Lộ kiếm được ở đâu ra mười bộ váy đỏ rực rỡ, như bị dính máu, chói mắt đến phát sợ, may mà trên váy còn có thêm phụ kiện, nếu không chúng giống như những bộ váy màu máu.
“Mình mất bao công sức mới kiếm được mấy bộ váy x