
Điểm Khởi Hành
Vào tháng hai năm 1949, trong ngôi nhà chính toạ lạc bên bờ hồ Nasu, tỉnh Shinshu, già Inugami Sahee, người thành lập trust Inugami, ông vua mặt hàng soie Nhật, đã yên giấc nghìn thu vào tuổi chín mươi mốt đáng kính.
Inugami thuộc vào những kẻ tự tạo nên số phận của chính mình. Bản sử thi về ông, mấy chục năm qua được đăng tải trên nhiều mặt báo. Tác phẩm chi tiết nhất là cuốn “Cuộc đời của Inugami Sahee” đã được Hội đồng nhà Inugami cho đăng tải sau cái chết của ông.
Khi người đàn ông trở nên giàu có và nổi tiếng, họ luôn có khuynh hướng muốn trang điểm cho mình một phổ hệ đẹp đẽ. Với Sahee thì không có vấn đề đó. Ông thích được nói với vẻ lãnh đạm rằng:
“Cho đến năm 17 tuổi, tôi phiêu bạt như một kẻ hành khất. Trôi dạt đến đây, tôi được giáo sĩ Nonomiya tiếp nhận. Đấy là lần đầu tiên mà định mệnh mỉm cười với tôi”.
Vị giáo sĩ này tên Nonomiya Daini. Đấy là 1 giáo sĩ theo đạo Shintô, coi sóc ngôi đền Nasujinjo tọa lạc trên bờ hồ Nasu. Sahee chịu ơn cứu mạng của ông. Vào thời kỳ đó, Sahee sống đời hành khất, một ngày kia đã quỵ xuống như một con chó trước cửa ngôi đền. Bụng rỗng, lạnh cóng, Sahee cảm thấy rõ rệt cái chết đang kề bên mình. Quả thật, nếu như Nonomiya chỉ chậm vài phút thì chàng đã chết thảm thương.
Vị giáo sĩ đã ôm lấy hắn đem vào nhà. Ông gọi vợ mình, Haruyo, và yêu cầu nàng săn sóc cho hắn. Theo cuốn “Cuộc đời của Inugami Sahee” thì tuổi tác giữa Daini và Haruyo chênh lệch rất cao, ông 42 tuổi còn nàng chỉ mới 22, và theo lời già Sahee thì Haruyo quả là tuyệt vời.
Nhờ những chăm sóc ân cần, Sahee vốn sẵn cường tráng, đã mau chóng bình phục. Nhưng Daini không muốn để Sahee đi. Cả Sahee cũng không muốn rời bỏ tổ ấm này.
Nonomiya Daini tận tình chăm sóc Sahee có lẽ vì ông hiểu nét nổi bật nơi chàng: trí thông minh phát triển sớm. Nhưng theo lời thị phi thì còn một lý do bí ẩn khác, và nó không xuất hiện trong cuốn “Cuộc đời của Inugami Sahee”. Sahee là một chàng thanh niên tuyệt mỹ. Daini có vài khuynh hướng gì đó. Giữa hai người đã diễn ra mối quan hệ đồng tính luyến ái. Bằng cớ rõ nhất mà người ta có thể trưng ra, ấy là hơn một năm sau khi Sahee đến, Haruyo đã trở về nhà cha mẹ nàng. Daini, đắm chìm trong mối tình với Sahee, đã bỏ bê vợ mình.
Tuy nhiên mối bất hòa này đã tắt sau khi Sahee ra đi. Haruyo lại trở về với Nonomiya. Mối quan hệ vợ chồng đầm ấm trở lại. Vài năm sau, Haruyo sinh bé gái Noriko.
Sau khi rời nhà Nonomiya, nhờ sự giới thiệu của Daini, Sahee vào làm trong một nhà máy sợi nhỏ. Đấy là bước đầu tiên cho phép chàng trở nên cột trụ của nền tài chính Nhật Bản và xây dựng nên trust Inugami. Chàng tiếp tục đến thăm Nonomiya và, nhờ sự hướng dẫn đầy thiện chí của Daini, văn hóa của chàng ngày một sâu sắc hơn. Haruyo đã có lần phải bỏ nhà ra đi vì Sahee, nhưng sau đó nàng vẫn đối xử tốt khi chàng đến chơi. Thiên hạ bảo nàng chăm sóc chàng như một cậu em trai.
Vào năm 1888, Sahee bước vào ngành dệt sợi, thì phải nói là công nghiệp sợi NhậtBản vẫn còn nằm trong nôi. Chẳng bao lâu sau, Sahee đã có thể dựng những xưởng riêng của mình và chính Nonomiya đã cung cấp
Người Phụ Nữ Có Sắc Đẹp Khôn Sánh
Hôm đó là ngày 18/10, tám tháng sau cái chết của Inugami Sahee. Một người khách đến, thuê phòng ở KS Nasu, nằm bên bờ hồ. Đó là một ngưừi đàn ông chẳng có gì đặc biệt, dáng thấp nhỏ, vào khoảng 35 hay 36 tuổi, đầu tóc rối bù, mặc một chiếc quần rộng thùng thình của Nhật, hàng xéc nhàu nhò. Tên ghi trong sổ cái KS là: Kindaichi Kosuke.
Kindachi Kosuke là một nhà thám tử có vẻ ngoài hoàn toàn tầm thường, nhưngdòng suy luận sáng suốt của ông thì đã được chứng minh rõ rệt trong những vụ án lẫy lừng. Khi nào ông bị kích động nhiều, không những ông càng nói lắp mà lại còn thêm cái tật gãi đầu nữa.
Kindaichi Kosuke, được dẫn lên 1 căn phòng trên lầu, một mặt nhìn xuống hồ và yêu cầu tuyến điện thoại gọi ra ngoài. Sau khi gác máy, ông quay về phía cô bé hầu phòng.
– Trong vòng 1 tiếng đồng hồ nữa, sẽ có người hỏi tôi. Hãy mời họ vào phòng tôi.
Ông đi tắm và trở ra ngoài phòng, lấy cuốn sách và một lá thư từ trong va-li.
Cuốn sách mang tựa đề “Cuộc đời của Inugami Sahee”. Kindaichi lôi một cái ghế ra ngoài hiên. Ông lật cuốn “Cuộc đời của Inugami Sahê” mà dường như ông đã đọc nhiều lần rồi đặt sách xuống.
Ông lấy phong thư của một tay Wakabayashi Hoichiro nào đó, thuộc văn phòng Furudate ở Nasu ra. Nội dung của bức thư thật kỳ lạ:
Thưa ông,
Tôi vô cùng hối tiếc bởi vì bức thư này được gởi từ một người không quen biết đến quấy rầy ông, nhưng tôi cần đến sự giúp đỡ của ông vô cùng. Lời thỉnh cầu này không còn khách sáo nữa, nó liên quan đến gia đình của ông Inugami đã quá cố mà tôi đã gởi riêng cuốn “Cuộc đời của Inugami Sahee” đến cho ông. Tôi vô cùng lo âu bởi vì, trong gia đình này, tình thế vốn dĩ đã căng thẳng, sắp tới đây sẽ càng tồi tệ hơn. Đấy là một vụ án đẫm máu sẽ được sự tinh thông của ông phát hiện ra, bởi vì có nguy cơ là sẽ xuất hiện những nạn nhân thuộc nhà Inugami. Và ban đêm, khi nghĩ đến nó, tôi không tài nào ngủ nổi. Không, không phải tình trạ