
n mặt cô. Khi hai người đối mặt nhau, khoảng cách gần sát, chỉ cần anh cúi nhẹ là có thể hôn lên khuôn mặt cô. Kiều Phong mím môi lại, nhìn sâu vào đôi mắt cô. Đôi mắt cô vẫn ánh lên ý cười, anh không thể thấy rõ. Anh lấy hết can đảm, cảm thấy hành động tùy tiện của mình có phần không hợp lý, ngay lập tức thở dài, ngửa đầu ngồi dậy.
Lam Sam đột ngột giữ vai anh lại.
Kiều Phong xốn xang, anh lấy hết bình tĩnh nhìn cô, thấp giọng hỏi cô:
– Cô muốn làm gì?
Ánh mắt Lam Sam từ từ trượt xuống dưới, lướt qua sống mũi anh, rơi đến đôi môi anh, cô đang muốn tiến sát vào, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa hí vang trời.
Hai người đều khá kinh ngạc, Lam Sam rời sự chú ý, nhìn thấy cách đó không xa có một con ngựa trắng xinh đẹp đang đứng lại. Người đàn ông lạnh lẽo nghiêm nghị đến dọa người đang nhìn chằm chằm vào họ, sự phẫn nộ và cay nghiệt không sao có thể che dấu trong ánh mắt.
Chương 63: Bày Tỏ
Ngày hôm đó, Tống Tử Thành tự rời khỏi trường đua ngựa, có vẻ anh ta đã thật sự nổi giận.
Lam Sam nghĩ, anh ta nổi giận chẳng phải vì ghen tuông gì hết, nếu không thì thật quá khôi hài. Anh giận phần lớn là vì sự chần chừ của cô, muốn được lòng cả hai bên, không tôn trọng đến vị soái ca lãnh khốc cuồng bá là anh ta. Nhưng có trời đất chứng giám nhé, Lam Sam mới là người không muốn bắt cá hai tay, thế nhưng nếu để Tống Tử Thành biết chuyện cô dùng anh ta làm lá chắn thì chắc anh ta sẽ càng giận hơn nữa mất.
Cho nên cứ đàng hoàng xin lỗi anh ta thì hơn, đến lúc đó thì đừng nói gì hết, chịu đánh chịu mắng, chắc rồi Tống Tử Thành sẽ chẳng coi cô là gì nữa đâu.
Quyết định làm theo chủ ý này, Lam Sam chủ động gọi cho Tống Tử Thành hi vọng có thể nhờ vả anh ta nể mặt chút.
Tống Tử Thành rất rộng rãi trả lời:
– Hiện tôi đang ở hội sở XX , em qua đây đi.
– Hiện, hiện tại? – Lam Sam hơi bị mộng mị, bây giờ đang là 4 giờ chiều, cô còn chưa được tan sở mà.
– Không đến?
– A, đến, đến. – Lam Sam không thể làm gì khác hơn là xin lão Vương nghỉ sớm, bỏ qua ánh mắt ai oán của lão Vương khi phất tay cho cô đi. Lam Sam tính toán là dù sao bây giờ cô cũng đang đuối lý, nên tốt nhất là cứ đến gặp Tống Tử Thành, xem anh ta muốn như thế nào thì làm như thế đó vậy.
Lam Sam cứ tưởng sẽ gặp đám hồ bằng cẩu hữu của Tống Tử Thành ở hội sở, nhưng cô không ngờ trong phòng bao rộng lớn chỉ có mỗi Tống Tử Thành. Anh đang ngồi trên salon, hai chân xếp bằng, tay đặt giao nhau trên đùi, khuôn mặt không hề biểu lộ một chút tình cảm nào, thái độ và tư thế giống như đang ngồi nghe nhân viên báo cáo tình hình công việc. Trên bàn nước trước mặt anh có đặt một cái gạt tàn thuốc lá lóng lánh, trong đó có rất nhiều tàn thuốc.
Lam Sam thấy là lạ, cô đi tới bên cạnh anh, cũng không dám tiến lại quá gần.
– Sếp tổng – cô mở miệng nói chuyện trước.
Tống Tử Thành lại cắt lời cô:
– Dùng tôi là mồi nhử à?
Lam Sam che miệng, cô kinh ngạc. Hóa ra anh đã sớm phát hiện ra rồi ư? Cũng khó trách, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, cô luôn cho rằng ngoài ngoài chẳng biết gì, nhưng một cao thủ tình trường như Tống Tử Thành chẳng lẽ lại không dễ dàng nhận ra ư?
Lam Sam chột dạ cúi đầu:
– Xin lỗi.
Tống Tử Thành nhếch miệng nở một nụ cười khinh thường, anh cười đến vô thanh vô tức. Anh nói:
– Lam Sam, em là người đầu tiên đấy.
– Hả?
– Em là người con gái đầu tiên dám đối xử với tôi như thế, coi tôi là lá chắn, là con tốt thí, hư tình giả ý, dùng xong lại chạy theo người đàn ông khác mắt qua mày lại rồi đá văng tôi. – Tống Tử Thành vừa giải thích, ngữ điệu của anh càng ngày càng trầm lắng, nói xong lời cuối cùng, anh giơ ngón cái về phía cô: – Lam Sam, em thật trâu bò đấy.
Lam Sam bị anh nói vậy cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ còn cách hết lần này đến lần khác nói xin lỗi:
– Xin lỗi…
Tống Tử Thành hít sâu:
– Tôi không muốn nghe thấy hai chữ này nữa.
Lam Sam ngậm miệng, chẳng còn biết nói gì.
Tống Tử Thành bỗng hỏi:
– Tôi có chỗ nào không bằng hắn chứ?
Lam Sam nhất thời nghe chưa hiểu gì hết:
– Cái gì cơ?
– Tôi nói, tôi có chỗ nào không bằng Kiều Phong.
Lam Sam an ủi anh ta:
– Không phải sếp không bằng anh ấy, chẳng qua là do mắt mũi tôi không tốt, nên mới đi thích anh ấy…
Tống Tử Thành lại cười nhạt, hỏi lại cô:
– Có phải em vẫn cho rằng tôi chỉ chơi bời đúng không?
Đúng nhé…. Lam Sam cố nén lại cái gật đầu, anh đột nhiên quay đầu, nhìn cô qua màn khói mịt mù lượn lờ bao quanh. Anh hỏi:
– Nếu như tôi nói rằng, tôi nghiêm túc, vậy em có tin không?
Lam Sam ngẩn người, trong làn khói trắng cô không thể nhìn thấy rõ sắc mặt anh, nhưng với những lời khôi hài này cô không biết phải làm sao cho phải:
– Ha ha…
Sau đó Tống Tử Thành nghiêng đầu sang chỗ khác, anh không nhìn cô nữa, cũng không thèm nói gì mà chỉ hừ một tiếng:
– Dù sao đến chính tôi cũng chẳng tin được.
– Sếp cứ yên tâm, tôi cũng không tin đâu.
Các ngón tay Tống Tử Thành khẽ hơi run lên, đến khi anh ta ý thức được thì tàn thuốc đã rơi xuống thảm. Anh khom lưng dập tắt điếu thuốc, rung chuông gọi mang rượu đến.
Lam Sam cẩn thận quan sát anh, thấy anh vẫn cứ lạnh lùng nghiêm nghị,