
gào thét để được dung hòa vào cơ thể cô, anh hôn lên cơ thể ấy theo một quy trình chuẩn mực như từ sách giáo khoa.
Thế nhưng Lam Sam vẫn bị anh khiến cho phải đau đớn.
– Anh đi ra đi! – Đôi mắt cô đẫm lệ, cô nhấc chân lên đá anh.
Kiều Phong nắm ngay lấy mắt cá chân cô, tránh cho mặt mình khỏi một trận tai ương, anh kinh ngạc nhìn cô như thể không tin được sự thật này:
– Em, em là lần đầu tiến ư?
– Vớ vẩn! – Lam Sam trả lời có phần tức giận hỏi tiếp: – Anh có ý gì hả?
– Anh không có ý gì khác đâu, anh anh anh, anh thật sung sướng… – Anh nói xong vội vàng xóa tan ý nghĩ trong đầu cô – anh hôn cô tràn đầy âu yếm rồi an ủi cô: – Anh cũng là lần đầu tiên mà.
Lam Sam liếc mắt:
– Em biết.
– Ừ. – Động tác tay anh lại tiếp tục.
Lam Sam bị anh xoa nắn, cô rên lên hừ hừ, gương mặt đã sớm đỏ rực như mặt trời chiều, đến khi cô quay sang phía khác mới hừ mũi nói:
– Nên anh phải biểu hiện cho tốt vào.
– Ừ! – Anh trịnh trọng gật đầu.
– Không được làm em đau. – Cô cảnh cáo thêm một lần nữa.
– Ừ.
Kiều Phong cố nhớ lại một chút kiến thức anh đã tích cóp trước đây, cũng may là trong đó có một số kinh nghiệm đáng để anh học tập về cách làm thế nào đối với lần đầu tiên của phụ nữ, phải chú ý nhẹ nhàng như thế nào. Bản thân là một thiên tài nên năng lực học tập của anh vô cùng mạnh mẽ rồi, nên ngay lập tức Lam Sam được anh hầu hạ rất thoải mái, nếu phải nói có chỗ nào không được vừa ý thì đó chính là tiểu huynh đệ của người nào đó có phần lớn nên khi tiến vào cô hơi bị trúc trắc.
Cũng may anh đủ sức để…
Sau một hiệp, cả hai đều đổ không ít mồ hôi, Lam Sam chôn đầu trong ngực anh, thẹn thùng nhìn anh. Kiều Phong cũng lưu luyến mà quấn quýt lấy cô, anh cúi đầu xuốn hôn lên bóng lưng xinh đẹp duyên dáng của cô, anh hôn rất âu yếm đến động tình, hôn tới hôn lui, anh lại thấy hứng.
Lam Sam cảm nhận được sự biến hóa của anh, cô lấy gối đạp vào đầu anh một phát:
– Đi ra, quên đi.
Kiều Phong né cái gối rồi nhào tới dính vào cô. Cằm anh nhè nhẹ dụi sau tai cô để làm nũng:
– Cho anh yêu thêm một lần nữa, được không em?
Lam Sam thầm nghĩ, anh có thể sĩ diện một chút được không!
Cuối cùng thì Lam Sam vẫn không thể từ chối yêu cầu của một kẻ nào đó đã đánh rơi mất sĩ diện, thế nên lại để anh “yêu” thêm một lần nữa, đương nhiên người bỏ ra nhiều sức vẫn là anh..
Cô bị anh đùa nghịch đến mức cổ họng dường như nghẹn lại, chỉ biết rên rỉ, về sau, cô nằm lỳ trên giường quay lưng về phía anh, vừa ghét bỏ vừa oán trách:
– Xong chưa nào, sao lần này anh lại chậm thế chứ, không phải lần trước ra rất nhanh à..
Kiểu Phong đỏ mặt, ấm ức không thèm lên tiếng, anh vùi đầu vào lao động hăng say, hưởng thụ sự sung sướng kỳ diệu mà 25 năm qua anh chưa bao giờ được hưởng thụ.
Đợi đến khi rốt cuộc mây dừng mưa tạnh, trời từ sáng rỡ đã chuyển hẳn sang tối mịt rồi, cả người Lam Sam giờ mềm như cây bông, chỉ có thể nằm liệt trên giường. Kiều Phong vừa được chiến đấu rất sảng khoái, bây giờ thì tâm hồn anh “không còn gì là không thoải mái” nữa, anh ôm đầu cô vào lòng, hơi cúi xuống hôn nhẹ nhàng lên môi cô, rồi hôn lên mái tóc cô, gáy, vai.. Lam Sam thì sợ anh hôn tới hôn lui lại thêm lần nữa, cô nhanh chóng chuyển hướng:
– Kiều Phong, em đói rồi.
Kiều Phong hơi sửng sốt, sau đó buồn bực cười:
– Ôi thế mà vẫn chưa thể làm em no được à. – Vừa nói tay anh lại bắt đầu di chuyển trên ngực cô.
– Này này này.
– Được rồi, em yên tâm, lần này anh sẽ để em được no say.
Lam Sam lấy toàn bộ sức lực còn lại, một đá đạp anh thẳng xuống giường.
Sau đó Kiều Phong bị cô đánh đuổi ra ngoài kiếm ăn.
Chương 74: Thảo Nguyên
Tựa như tất cả các động vật giống đực trên thế giới tự nhiên luôn phải gánh vác trách nhiệm săn mồi và kiếm ăn, Kiều Phong ra cửa dạo một vòng rồi mang về cho người của anh một bữa ăn phong phú. Lam Sam ăn một bữa no nê cuối cùng mới lấy lại sức lực.
Sự chú ý của Kiêu Phong không hề dành vào bữa ăn, mặc dù tay đang và cơm nhưng anh lại luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, ánh mắt luôn ẩn chứa ý cười dịu dàng , dường như anh chàng này căn bản chẳng biết mình đang ăn gì đâu nhỉ?
Lam Sam bị anh nhin mãi cũng thấy mất tự nhiên, xị mặt lườm anh.
Ý cười trong ánh mắt Kiều Phong càng sâu hơn.
Ăn tối xong, hai người cùng nhau đi tắm. Kiều Phong rất thông cảm cho nỗi vất vả của cô trong lần đầu tiên nên cũng chỉ dám đòi thêm chút tiện nghi, rồi anh lau khô ngươi Lam Sam và ôm cô ra ngoài. Lam Sam xoa xoa bộ quần áo mình đang mặc trên người, Kiều Phong thấy vậy ngăn cản cô, anh dịu dàng nói:
– Em không muốn xảy ra chuyện gì nữa chứ, em muốn gì anh đều mua cho em hết.
– Em muốn về nhà. – Lam Sam trả lời.
Mới vừa uyên ương hí thủy mà nay đã phải chia lìa sao?
Kiều Phong rất không đành lòng, anh ôm eo cô nhất định không rời, nhẹ giọng dụ dỗ:
– Đừng đi mà, đêm nay ở lại đây được không em?
Lam Sam chắc chắn sẽ không ở lại đâu, một khi cô qua đêm không về bố mẹ cô sẽ biết chuyện ngay… nghĩ đến đây cô lại thấy cực kỳ xấu hổ.
Cô chẳng còn cách nào khác đành đẩy anh ra:
– Không được, em không thể qua đêm bên ngoài không về được