
em.”
Hai tay Hỷ Lạc vòng cổ anh, nhìn vào đôi đồng tử đen thẫm như màn đêm, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, “Những lời này đến bây giờ anh chưa từng nói qua.”
“Không nói là bởi vì anh nghĩ em sẽ hiểu, không ngờ đứa ngốc nhà mình thật tình nhiều năm thế mà không nhận ra. . .” Thấy Hỷ Lạc xị mặt ra, Lâm Hạo Sơ nhẹ nhàng cắn mũi cô, “Vậy bây giờ. . . Làm sao đây?”
“Cái gì làm sao đây?” Hỷ Lạc chớp chớp mắt, không rõ ý tứ của anh.
Lâm Hạo Sơ hung hăng tiến vào cô, Hỷ Lạc hét nhỏ một tiếng, đại não vang lên một tiếng nổ tung. Lâm Hạo Sơ cái đồ lưu manh này, lại dám. . . vẫn dùng tư thế này tán dóc với mình. Hỷ Lạc không dám mở mắt, lẩm bẩm, “Vậy. . . tiếp tục.”
Khi Lâm Hạo Sơ mơ mơ màng màng sắp thiếp đi, Hỷ Lạc từ trong lồng ngực ngẩng đầu hỏi anh, “Ông xã, trước đây anh. . . có thích ai không?”
Lâm Hạo Sơ nghĩ nghĩ, mở nửa con mắt nhìn cô, màn đêm đen như mực, nhưng anh dường như có thể thấy đôi mắt cô không ngừng lấp lánh ánh sáng, cánh tay Lâm Hạo Sơ kéo căng, trong giọng nói mang một chút khàn , “. . . Có.”
Tim Hỷ Lạc trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, “Là bác sĩ Giang sao?”
Lâm Hạo Sơ trầm ngâm một hồi, khẽ cười ra tiếng, “Rất nhiều năm trước đây, có một cô bé tóc đuôi ngựa mặc váy bông trắng, cô bé ngoảnh đầu lại cười, làm anh nhớ mãi nụ cười ấy. Khiến anh hơn mười năm sau, ở ven đường vội vã chỉ thoáng nhìn liền nhớ đến cô bé, nhớ đến tên cô bé ấy.” Nếu như đây chính là thích, nếu như đây chính là sinh lòng thương yêu, vậy thì. . . chính là em — Tần Hỷ Lạc!
Hỷ Lạc há miệng thiệt là to, hơn nữa ngày mới nén ra một câu, “Lâm Hạo Sơ. . . thì ra anh có hội chứng lolita!”
Người nào đó đen đầy mặt, chỉ biết cách suy nghĩ của cô vợ nhà mình không giống ai, nhéo cảnh cáo một cái bên thắt lưng cô, “Im miệng.”
“Ông xã, rành rành anh đã sớm động lòng như vậy rồi?”
“. . .”
“Ông xã, lúc đó hình như em mới có 7, 8 tuổi à.”
“. . .”
“Ông xã, có phải anh khi thấy em đứng ở ven đường đã mưu tính làm sao để dụ em về nhà không?”
“. . .”
“Ông xã, anh thật hư quá đi, ha ha ~ “
“. . .”
Tần Hỷ Lạc ngủ rất vui vẻ, phía sau là lồng ngực ấm áp của Lâm Hạo Sơ, Lâm Hạo Sơ cong khóe môi cười nhẹ, khi đó chính là động tâm sao? Anh không biết. Nhưng mà cũng được, cô chưa từng buông tha, cuộc tình này, có tính là số trời đã định không?