
trứng, pudding caramen < chắc như bánh flan >, hay là pudding trái cây? Ngày hôm qua em mua … xoài, còn có kiwi.”Diệp Tử tự hỏi một chút, vẫn là cảm thấy pudding caramen tương đối hợp khẩu vị của mình, kỳ thật lúc ở Anh, Alma cũng thường xuyên đi mua cho mình để uống trà, cô thích đồ ngọt ở cửa hàng dưới lầu Viễn Duy, mua chỗ nào ăn cũng thấy không ngon bằng.“Được rồi, vậy làm caramen .”“Đường cát, nước… bột.” Tần Tiểu Mặc đem đường cát và nước rót vào trong nồi, mở gas. Cầm một đôi đũa đưa cho Diệp Tử.“Giúp em khuấy, cứ khuấy thấy vàng nâu, khuấy đến đặc lại mới được.”“Ừ” Diệp Tử tiếp nhận chiếc đũa bắt đầu khuấy, ánh mắt lại nhìn Tần Tiểu Mặc.Chỉ thấy Tần Tiểu Mặc lấy ra vài cái trứng gà trong tủ lạnh, đập bỏ vào chén, cũng bắt đầu đánh trứng. Đánh xong lại bỏ qua một bên, nhận đũa từ tay cô, tiếp tục khuấy đường cát trong nồi.“Chắc là được rồi .” Tần Tiểu Mặc tắt bếp, đổ đường cát sềnh sệch vào trứng gà đã đánh lúc nãy, tiếp tục đánh.“Lấy sữa ra làm nóng, cho vào chút tinh dầu hương thảo”Diệp Tử hoàn toàn chỉ là trợ thủ , nhưng là có đôi khi làm trợ thủ cũng tốt , Diệp Tử nghĩ như vậy.“Ừ.” Diệp Tử rất ít làm những chuyện thủ công, càng miễn bàn nấu cơm , nhưng chuyện nhỏ này cô vẫn sẽ làm. Tuy rằng không thích nhưng cũng làm nóng sữa tốt lắm.“Vậy được rồi .” Tần Tiểu Mặc đổ sữa vào quấy đều, sau đó đem khuôn đúc nhét vào bên trong lò nướng.“Rất đơn giản phải không?”Tần Tiểu Mặc vừa rửa tay vừa quay qua hỏi Diệp Tử.“Phiền phức.” Nếu một mình cô khẳng định sẽ không đi làm mấy việc phiền như này.“Chị thiệt là không có tình thú gì, họ chuẩn bị phòng cho chị có cả lò nướng và nhiều phương tiện khác, còn có thể làm bánh ngọt nữa.”“Uhm” Diệp Tử không phủ nhận mình là một người không có tình thú.“Nếu chị thích ăn em sẽ dạy A Mai làm, như vậy em không ở đó thì chị cũng có thể ăn được.” Tần Tiểu Mặc lôi kéo Diệp Tử đi ra ngoài phòng khách.“Em làm.” Có chút thời điểm rõ ràng là cùng một việc, nhưng đổi một người làm là có thể trở nên phi thường ôn nhu, Diệp Tử cảm thấy không ai sẽ ôn nhu được như Tần Tiểu Mặc, đại khái là như vậy đi. CHƯƠNG 37“Được rồi được rồi được rồi tốt lắm ôi chao!” Tần Tiểu Mặc từ phòng bếp chạy ra, trong tay còn bưng pudding caramen người gặp người thích, hương vị hoàn hảo.“Em coi chừng té!” Diệp Tử vừa thấy tư thế này của Tiểu Mặc đã cảm thấy lo sợ, không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp mặt ở Anh, cả người run lên, vội vàng đứng lên ngăn cản Tần Tiểu Mặc.“Đừng chạy!”“Ôi zời! Em chỉ là đi thang lầu mới dễ dàng té thôi ! Đừng có làm em giống như mấy đứa trẻ yếu kém nha.” Tần Tiểu Mặc bất mãn oán giận, đưa pudding trong tay cho Diệp Tử.“Khó nói.” Diệp Tử cũng không tin mấy chuyện ma quỷ của Tần Tiểu Mặc, với cô bé này thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.Tiếp nhận cái bánh, Diệp Tử quay đầu liền đi trở về, Tần Tiểu Mặc đi theo sau cô, đi chưa được hai bước liền lảo đảo, nhào tới trên lưng Diệp Tử, thiếu chút nữa cũng làm Diệp Tử ngã theo.“Ôi!” Tần Tiểu Mặc kêu một tiếng.“Em coi em kìa! Chị nói em rồi, đi đứng phải cẩn thận!” Diệp Tử nghiêng đầu qua giáo huấn.“Dạ! Tôi sai tôi sẽ sửa đổi! Xin tổ chức trừng phạt tôi!” Tần Tiểu Mặc lập tức nghiêm, sau đó thẳng tắp hành lễ.Diệp Tử lấy khuỷu tay nhẹ nhàng huých Tần Tiểu Mặc một chút, rồi tao nhã bưng pudding ngồi lên sopha.Chân thật dài, thật khá… nước miếng Tần Tiểu Mặc đều nhanh chảy xuống .“Không có muỗng em để chị dùng miệng ăn sao.” Diệp Tử nói, cũng ở trong lòng khuyên bảo mình nên tập quen với loại tình huống này.Tần Tiểu Mặc không nói hai lời quay đầu liền chạy vào phòng bếp, lấy một cái muỗng rất nhỏ.“Muỗng nè.”“Sao nhỏ vậy?”“Em mua đó, đáng yêu không?” Tần Tiểu Mặc múc một miếng pudding, đưa đến bên miệng chị Diệp.“A ~~ ”“Tần Tiểu Mặc, bỏ âm cuối giùm chị đi .” Diệp Tử mặt không đổi sắc nói ra.“Chị thử một lần thôi ~~ ”“Không được làm bộ đáng yêu.”“Thử một chút.” Tần Tiểu Mặc lập tức thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc.Diệp Tử không nói gì, hé miệng ăn miếng bánh.“Thế nào, ngon không?” Tần Tiểu Mặc vô cùng chờ mong nhìn Diệp Tử.“ngon.” Diệp Tử ngẩng đầu, cho Tần Tiểu Mặc một nụ cười sáng lạn. Thế giới của Tần Tiểu Mặc nhất thời xuân về hoa nở, không còn đen tối. Chuyện này…đây là lần đầu tiên chị Diệp cười với nàng như vậy, thật đáng yêu….Thừa dịp Tần Tiểu Mặc còn sững sờ, Diệp Tử đoạt lại cái muỗng, tự mình múc từng muỗng ăn ngon lành, thật đúng là rất ngon, so với chỗ bán dưới lầu Viễn Duy còn ngon hơn, vừa đủ ngọt không quá gắt, mềm mịn càng làm người ta yêu thích không thôi, không nghĩ tới cô bé này thật sự có tài, Diệp Tử hé miệng cười cười, mai mốt có thèm cũng có biện pháp giải quyết rồi.“Chị Diệp, chị cười tươi thật đáng yêu a, vậy sao chị không thường xuyên cười chứ.”“Không có quen.”“Rất ít cười?”“Ừ”.“Vậy về sau em sẽ làm cho chị quen.” Tần Tiểu Mặc nhéo nhéo hai má chị Diệp, dựa đầu vào bả vai của chị Diệp.“Ừ.” Diệp Tử thậm chí nghe được mùi chanh thơm ngát trên tóc Tần Tiểu Mặc.Ăn xong pudding là đến thế giới ấm áp của hai người.Diệp Tử không để ý sự phản đối của Tiểu Mặc, cứ lấy ra DVD, mở đĩa phim kinh dị vừa mua. Màn mở đầu làm