
chất cổ điển của những mỹ nữ thời xưa, Trung Quốc và Phương Tây kết hợp a, Tần Tiểu Mặc cảm thán.“Chị trêu em…” Tần Tiểu Mặc rốt cuộc phát hiện , chị Diệp gần đây trở nên xấu xa không ít, không biết có phải do tiếp xúc với mình hay không nữa.“Ăn cơm đi.” Diệp Tử ngừng cười, nói với Tần Tiểu Mặc.Tần Tiểu Mặc ra vẻ uỷ khuất, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm .“ngày mai mấy giờ chị bay?” Tần Tiểu Mặc hỏi.“Buổi chiều 5 giờ.”“Để em coi ngày mai có thể tới kịp không…” Tần Tiểu Mặc tự hỏi một chút, nếu tối mai mới hành động thì 5 giờ còn có thể đi được.“Không cần, em công tác đi. Cũng không phải không gặp nữa …”“Em sẽ nhớ chị .” Tần Tiểu Mặc nói.“Ừ”“Em nằm mơ cũng thấy chị.”“Ừ”“Em thường xuyên mơ thấy chị.”“Huh?”“Mơ thấy chị làm một ít chuyện thực không trong sáng với em.” Tần Tiểu Mặc trong mắt tỏa ánh sáng.“Cái gì?” Diệp Tử dừng đũa lại, mỉm cười nhìn Tần Tiểu Mặc. Cô thật muốn nghe xem chuyện gì là không trong sáng.“Giống như… hôn lén em … Sau đó còn…” Tần Tiểu Mặc vừa định nói tiếp đã bị Diệp Tử cắt ngang.“Dừng lại. Kể tiếp thì đến trinh tiết cũng đều không còn nữa. Trong đầu em sao toàn chuyện loạn thất bát tao vậy.” Diệp Tử rất muốn tách đầu Tiểu Mặc ra xem bên trong não rốt cuộc có cái gì…. < kinh khủng quá....>< loạn thất bát tao ~ rối loạn linh tinh > CHƯƠNG 42“Cái gì? Đội tuần cảnh nhiều người như vậy mà không điều người cho chúng ta dùng được sao?” Hoàng Hạo ngồi ở bàn làm việc, gọi điện thoại, giọng hơi kích động, Trần Hiểu Hiểu và Tần Tiểu Mặc nhìn nhau, dừng lại công việc đang làm.“Tuần cảnh sẽ không thể hiệp trợ phá án sao? Chúng ta trên người ăn mặc cảnh phục cũng như nhau thôi!”“Uh! Đội hình cảnh chúng ta đi trợ giúp bên càn quét tệ nạn, một tổ, bên chúng ta cũng điều vài người đi.”“Được, ta tự mình đi tìm cục trưởng.”“Uh, cứ như vậy đi.” Hoàng Hạo cúp điện thoại, đứng lên liền đi ra bên ngoài.Hoàng Hạo vừa đi, mọi người trong phòng liền tụ lại.“Đội trưởng bị làm sao vậy?” Tần Tiểu Mặc hỏi.“Nhất định là vì chuyện chiều nay xuất quân, bên đội tuần cảnh thiếu người. Mấy vụ nguy hiểm thế này, bên đó làm sao có thể cho người của họ đi, bình thường bọn họ cũng chỉ bắt một ít trộm cắp.” Tiểu Lâm nói.“Thiếu người?”“Uh, đội chúng ta không đủ, muốn điều thêm người bên dưới đến làm việc. Chủ yếu hành động lần này phái các ngươi đi, đội trưởng sợ các ngươi gặp chuyện không may. Bình thường đều do ta và mấy lão khác đi thì không sợ xảy ra chuyện gì.”“Hiện tại phỏng chừng phải đi tìm cục trưởng, cục trưởng lên tiếng thì nhất định có thể điều thêm người.”Tán gẫu xong mọi người lại ngồi trở về chỗ của mình làm tiếp công việc, hoặc làthì thầm nho nhỏ với người bên cạnh, bình thường lúc không có nhiệm vụ đội hình cảnh vẫn tương đối thoải mái, có thể làm chút chuyện riêng. Tất nhiên là Tần Tiểu Mặc lấy điện thoại di động ra nhắn tin với Diệp Tử.【 đang làm gì? 】【 ở công ty xử lý chút việc. 】【 em lại nhớ chị . 】【 ừ, chị cũng nhớ em. 】【 buổi chiều chị phải đi… 】【 chút nữa về chị tìm em. 】【 hắc hắc, tốt. 】Diệp Tử bỏ điện thoại vào túi xách, bưng lên cafe uống một hơi.“Chú Tiêu.”“Uh”“Ta biết chú nghĩ muốn cùng Tiểu Mặc công bằng mà nói chuyện, nhưng nàng tựa hồ đối với chú rất chống đối.” Diệp Tử nói.“Uh, anh em nó vẫn luôn chống đối ta. Là ta có lỗi với chúng…” Tiêu Tuấn Vũ áy náy.Biết có lỗi mà chú còn làm vậy? Diệp Tử ở trong lòng oán thầm, nhưng ngoài mặt cũng không có biểu hiện ra chút gì.“ta có thương lượng một chút với nàng, hôm qua cũng chỉ là nhất thời kích động, nàng vẫn nguyện ý cùng chú ngồi xuống nói chuyện.”“Thật sự sao! Vậy thì tốt quá! Để ta hỏi nó khi nào thì gặp được…” Tiêu Tuấn Vũ hưng phấn lấy điện thoại di động ra muốn gọi Tần Tiểu Mặc.“Chú Tiêu, trước chờ một chút đi. Nàng nguyện ý nói chuyện với chú nhưng nàng hy vọng chú tôn trọng ý tứ của hai anh em nàng, không cần xuất hiện trước mắt dì Tần. Ta nghĩ chuyện này Tiêu Nhuận cũng nói qua với chú…” Diệp Tử thực lễ phép cười cười với Tiêu Tuấn Vũ.“Uh, nó có đề cập qua… Chỉ là nhiều năm như vậy không thấy , ta…”“Chú Tiêu, bây giờ chú cũng có gia đình, vô cùng hạnh phúc không phải sao? Hy vọng của dì Tần cũng chỉ có Tiêu Nhuận và Tiểu Mặc, chú đến quấy rầy dì làm gì nữa.” Diệp Tử khuyên nhủ.“Haizzz….Ta chỉ là lo lắng nàng.”“Chú Tiêu, ta vốn hoàn toàn không có lập trường nói những lời này , nhưng ta cùng Tiểu Mặc quan hệ rất tốt, ta không hy vọng nàng bị chút tổn thương nào nữa, đối với nàng mà nói dì Tần rất là quan trọng.”“ta biết.”“Ta rất có lỗi với mẹ con nàng, điểm ấy ta không phủ nhận, nhưng ta và Liên Lan thật yêu thương nhau, hơn nữa khi đó ta trắng tay bỏ nhà đi, ta…” CHƯƠNG 42 (2)“Chú Tiêu, tình cảm không phải tiền tài có thể cân nhắc , dì Tần căn bản không cần không phải sao. Nếu không dì cũng không tất yếu vì chứng minh điều đó mà mang theo Tiểu Mặc về nước. Tiêu Nhuận ở lại Anh là bởi vì Tiêu gia gia không muốn để hắn rời đi, ông muốn người nối nghiệp Lạc Mạn là cháu của mình chứ không phải tiểu miêu tiểu cẩu không biết đến từ nơi nào. Dì Tần đương nhiên không muốn tách biệt con trai, nhưng dì cảm thấy con trai ở với Tiêu gia gia thì có t