
ong giọng nói Tần Tiểu Mặc mang theo ủy khuất. Không biết khi nào mới gặp mặt nữa, nàng thật sự rất nhớ Diệp Tử, nhớ thế nào cũng không thấy đủ, mỗi ngày đều nhớ lúc nào cũng nhớ.“Chị cũng vậy.”“Rất nhanh có thể nhìn thấy , chờ một chút thôi.” Diệp Tử an ủi.“Ừ”.“Diệp tổng, Tiêu tổng đến đây. Cô muốn gặp không ?” Thư ký gọi đến báo, Diệp Tử trầm giọng, nói: “Dẫn hắn lên đây đi.” CHƯƠNG 57 (3)“Vâng”.Nhận cuộc gọi xong, Diệp Tử vội vàng cầm lấy điện thoại: “Vừa rồi tiếp cuộc gọi nội tuyến, chờ lâu không, anh của em đến rồi…”“Không lâu, chị mới nói vài câu mà. Ừ, vậy chị nhanh đi ứng phó với ảnh, em cúp đây”.“Ừ”.“Hôn một cái, muahzz” Tần Tiểu Mặc cách điện thoại hôn Diệp Tử một cái xong liền cúp điện thoại.Diệp Tử cong cong khóe miệng, tâm tình không hiểu sao lại tốt lên.“Cộc cộc.”“Mời vào.”“Tiêu tổng, ở đây.” Thư ký dẫn Tiêu Nhuận tới, rồi đi xuống.Tiêu Nhuận đi vào, vẻ mặt tươi cười, trên người là bộ vest đen may thủ công của Ý, tay đeo đồng hồ phục cổ. Vừa nhìn qua là thấy đẹp trai phi phàm, hơn nữa chỗ nào cũng đều lộ ra khí chất quý phái sang trọng. Nếu như là các em nữ sinh, có lẽ sẽ không em nào chống cự nổi sức hút này, một nụ cười của Tiêu Nhuận là có thể bắt các em làm tù binh hết rồi.Nhưng lúc này trong lòng trong mắt Diệp Tử đều là hình bóng cô em gái đáng yêu của chàng trai này, chỗ nào còn mảy may chú ý đến hắn nữa.“Tiểu Tử.” Tiêu Nhuận cười kêu Diệp Tử một tiếng.“Tiêu tổng.” Diệp Tử theo thói quen xã giao cười cười.“Cô…đây là…” Tiêu Nhuận dù có ngốc, cũng hiểu được ý tứ của Diệp Tử.“Thực xin lỗi, ngày hôm qua tôi có thể đã nói những lời làm cho mọi người hiểu lầm. Tôi quả thật đã có người mình thích, nhưng có phải anh hay không thì…” Diệp Tử có lỗi nói.Nụ cười trên mặt Tiêu Nhuận dần tắt đi, chân mày cũng nhíu lại. Thấy dáng vẻ này của hắn, Diệp Tử càng áy náy , cho người khác hy vọng rồi lại để họ thất vọng tuyệt đối là loại chuyện rất tàn nhẫn.“Vậy sao cô lại nhìn tôi…là bởi vì Baron?”“Uhm”. Diệp Tử gật gật đầu.“Rất xin lỗi.”Tiêu Nhuận không nói gì, cau mày nhìn Diệp Tử vài lần.“Chính là tôi thích cô.” Tiêu Nhuận nói.“Thực xin lỗi, nhưng tôi có người mình thích rồi.” Diệp Tử cau mày cự tuyệt nói.“Còn chưa kết hôn không phải sao, vậy tôi vẫn có cơ hội mà, có thể cạnh tranh công bằng chứ?” Tiêu Nhuận dường như không định buông tay, hỏi.“Ừm, chỉ là tôi thực yêu nàng.” Diệp Tử nhẹ giọng nói. Câu nói mà trước mặt Tần Tiểu Mặc, cô chưa bao giờ nói qua. < trong tiếng Trung phát âm anh ấy, cô ấy giống nhau >“Yêu sao…” Tiêu Nhuận có chút giật mình, hắn thật không ngờ Diệp Tử sẽ dùng đến chữ này, tựa hồ rất nghiêm túc.“Ừ, tôi yêu nàng. Cho nên…xin lỗi anh.” Diệp Tử kiên định, gật gật đầu.“Vậy… Hắn yêu cô không?” Tiêu Nhuận hỏi.“Yêu”.“Nàng yêu.” Diệp Tử thay đổi ngữ khí, cô tin tưởng Tần Tiểu Mặc, tựa như cô tin tưởng chính bản thân mình.“Ừ, vậy…” Tiêu Nhuận vốn là muốn hỏi, nếu cô không hề thích hắn nữa , có thể hay không quay về tìm tôi. Nhưng lời còn chưa nói ra, đã cảm thấy chính mình tự mãn.“Vậy chúc cô hạnh phúc.” Tiêu Nhuận nói.“Cám ơn, chúng tôi sẽ .” Diệp Tử không lo lắng cho tương lai của mình và Tiểu Mặc, chỉ cần Tần Tiểu Mặc vẫn như trước nguyện ý ở bên mình, như vậy mặc kệ có mưa gió bão bùng gì, cô đều nguyện ý cùng Tiểu Mặc, thậm chí giúp nàng vượt qua.“Vậy tôi đi trước.” Tiêu Nhuận cười nói, khôi phục phong độ tao nhã.“Ừ”.“Đúng rồi, ngày mai cô cho người đem bản kế hoạch đến nhé” Tiêu Nhuận trừ bỏ là một người thích Diệp Tử, còn là một doanh nhân.“Được”. Diệp Tử chân thành tươi cười với Tiêu Nhuận, người này không hổ là cùng một nhà với Tiểu Mặc, năng lực hoàn toàn tương xứng, hơn nữa…cũng thực phóng khoáng. Rồi hắn sẽ có hạnh phúc của riêng mình.“Tôi đi nhé”. Nói xong, Tiêu Nhuận tiêu sái đi ra ngoài.Diệp Tử lại vừa giải quyết xong một chuyện phiền toái, thở một hơi, rồi xoay người sang làm việc khác. CHƯƠNG 58Hôm nay Tần Tiểu Mặc có chút nhàm chán, sáng sớm đã mặc cảnh phục gọn gàng, lạch đạch chạy tới tổng cục, Trần An Khánh thật sự đau đầu, không biết nên làm thế nào với bà cô nhỏ này đây.“Tại sao ngươi lại đến đây?”“Nhàm chán thôi.”“Sao không ở ký túc xá coi TV hay gì đó, nếu không để ta cho người lắp máy tính cho ngươi?” Trần An Khánh hỏi.“Không cần, không rảnh chơi đâu, hồ sơ đều xem xong rồi, cũng phân tích cho ngươi xong rồi, ngươi tính qua cầu rút ván à.” Tần Tiểu Mặc bất mãn, lúc nói chuyện tay cũng không nhàn rỗi, cầm máy đóng sách trên bàn Trần An Khánh, bắt đầu nghịch.“Ta bận làm việc, ngươi không đổi chỗ khác chơi được hả?”“Oh, ta đi tìm Bác Văn và mấy người kia đây.” Tần Tiểu Mặc bật đứng lên, tính chạy ra ngoài.“Trở lại cho ta! Ngươi đi làm loạn cái gì! Không phải ngươi chưa thể lộ mặt sao!” Trần An Khánh chặn Tần Tiểu Mặc lại.“A….ui quên mất, ta quên mình không thể lộ diện…” Tần Tiểu Mặc sờ sờ tóc, đứng yên vài giây, rồi lại chạy ra ngoài.“Ngươi đi đâu vậy? !”“Ta đi về thị cục chơi! À quên…làm việc, tra hỏi phạm nhân!” Tần Tiểu Mặc chạy ra văn phòng, hô lên.Trần An Khánh trở mình một cái xem thường, hắn bất kể nàng đi làm ở đâu, miễn không quấy rầy lúc hắn làm việc là đượ