Polly po-cket
Cao thủ học đường (Hai lớp học đối đầu)

Cao thủ học đường (Hai lớp học đối đầu)

Tác giả: Chibin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323610

Bình chọn: 7.00/10/361 lượt.

n còn đọng lại, cô Thủy siết chặt vòng tay hơn, cô biết làm sao đây, ngay bây giờ cô cảm thấy mình thật tồi tệ, tại sao cô lại gieo rắc những suy nghĩ ấy vào đầu bọn trẻ? tại sao cô lại độc ác nói ra những lời tàn nhẫn ấy? Tai sao cô lại để mặc cho các học viên của mình quỳ sạp nơi đây ?

……

– Hàn Thủy, dậy đi con.

Một giọng nói vang lên từ phía sau, trầm ấm nhưng đủ cho người con gái ấy quay lại. Đôi mắt cô Thủy chợt dấy lên một thứ cảm xúc lạ.

Hình ảnh của hơn hai mươi năm trước ùa về.

Là người ấy sao ???

Hai mươi năm qua cô đã tự hứa với lòng mình không bao giờ gặp ông ta. Tự hứa với lòng mình không bao giờ tin vào bất cứ điều gì ông ta nói.

Cô..

… Không đủ mạnh mẽ để hận.

Nhưng cũng không đủ lòng bao dung để tha thứ cho con người ấy.

Một ánh nhìn căm phẫn pha chút bi thương, cô Thủy khẽ cười .

– Chào chú…

Chữ chú kéo dài, ngân trong vòm họng tạo nên sự khinh bỉ. Không tức giận, người đàn ông ấy hoàn toàn không tức giận. Ông bước lại gần , nắm lấy bàn tay đang run lên của cô Thủy, nhẹ nhàng nói:

– Con cầm lấy đi, đây là thứ mẹ con để lại cho con.

Bàn tay trơ ra vì ngạc nhiên, cô nhìn lại cuốn sổ dày cộm trên tay và một bức phong thư. Rồi nhìn lại người đàn ông ấy.

– Đây là thứ gì ?

– Là nhật kí của mẹ con.

Chương 61

Trời Sài Gòn quang đãng, những đám mây trắng xóa bồng bềnh trôi, Anh Thư ngồi trầm ngâm bên khung cử sổ kí túc xá. Lặng mình trước vẻ đẹp ôn hòa của mùa đông, nhỏ thực sự cảm thấy mệt mỏi và chán nản, đã từ lâu rồi, nhỏ chẳng biết đánh vần trọn vẹn hai chữ niềm vui, chỉ có một thứ cảm giác ghen tị cứ lớn dần, lớn dần, ăn mòn trái tim và tâm hồn nhỏ. Đưa hai mắt nhìn về phía trước, nhỏ nhìn chằm chặp vào hàng hoa sữa trong sân, mơ hồ.

Bảo Ngọc bước tới gần, nhỏ đứng yên một lát, khóe miệng khẽ cong lên, nụ cười mỉa mai tỏa ra từ khuôn mặt xinh đẹp :

– Mày làm gì mà ngồi thẫn thờ vậy ?

Có chút giật mình, Thư quay lại nhìn Ngọc, mắt chớp liên tục :

– Không có gì !

Hơi nghiêng đầu, Ngọc cố rướn người về phía trước:

– Mày khóc hả Thư ?

– Đừng có điên như vậy, mày nghĩ tao là ai …

Quẹt ngang dòng nước mắt chưa kịp rơi xuống má,Thư cố trơ ra một bộ mặt cứng rắn nhìn bạn, dù hai mắt nhỏ đã đỏ hoe. Bảo Ngọc tiến tới gần hơn, nhỏ ngồi lên chiếc ghế gỗ gần đó, cau mày:

– Nói đi, có chuyện gì vậy, đã có chuyện gì xảy ra?

Mặc đi cái giọng điệu quan tâm của Ngọc, Thư nghiến răng quát nặng :

– Tao đã bảo là không có gì rồi mà, sao mày lắm chuyện thế.

Nhưng bảo Ngọc vẫn không chịu bỏ qua, nhỏ vẫn cố gặng hỏi cho bằng được:

– Nói đi, nếu không có chuyện gì sao mày lại như thế chứ ?

Anh Thư đứng phắt dậy, nhỏ nhìn bạn trừng trừng, đáy mắt khẽ lay động , một dòng nước chảy dài ra từ khóe mi :

– Không có chuyện gì hết, mày thõa mãn chưa ?

Ngồi phịch xuống , Thư ôm mặt khóc tức tưởi, những giọt nước mắt chứa đựng cả một tâm hồn chai sạn, cứ thế Thư khóc, khóc cho những ngày tháng tăm tối nhỏ đã trải qua, khóc cho trái tim mới lớn phải nhận một cú sốc của những rung động ban đầu. Bảo Ngọc từ từ ôm chầm lấy nhỏ , vỗ vỗ vào vai, gật nhẹ đầu:

– Khóc đi, mày cứ khóc đi, khóc đến lúc nào mày không thể khóc được nữa ấy.

– Tao khổ lắm Ngọc ơi, chưa bao giờ tao cảm thấy đau đớn đến mức này

Đôi mắt lướt qua bầu trời xanh thẳm, một tâm hồn vấy bẩn thốt lên bi thương và chua chát. Ngọc ôm Thư chặt hơn, giống như đang phải gồng mình trốn chạy một thứ gì đó ghê tởm lắm.

– Tao biết.

– Mày biết sao ? Cuộc sống của mày quá đầy đủ, mọi thứ đối với mày đều hoàn hảo

Thư ngước mặt lên, nhìn Ngọc một hồi thật lâu sau đó lại gục mặt khóc. Bảo Ngọc khẽ nở một nụ cười nhạt thếch , đôi mắt vô hồn chợt trở nên buồn bã:

– Bố mẹ tao li dị tuần trước rồi .

Đôi lông mày anh tú nhíu lại, khuôn mặt sa sầm đi vì ngạc nhiên, Thư ngồi hẳn dậy, nhìn thẳng vào mắt Ngọc :

– Mày nói láo .

– Thật, tại họ sợ thiên hạ dị nghị nên chưa công bố thôi.

Buông tay ra khỏi người Thư, Ngọc hờ hững cười trong vô thức:

– Mày nghĩ tao không biết đau sao ? Từ lúc mười tuổi tao đã biết sự ghẻ lạnh là gì , đã bao giờ mày biết cái cảm giác đau đớn, muốn dụi cho hai con mắt mù hẳn đi khi nhìn thấy cảnh cả bốn người cùng ngồi trong phòng khách, trong khi đó hai người lạ chính là bồ của ba và người tình của mẹ chưa ?

Anh Thư giật mình, nhỏ nhìn kĩ Ngọc, cô bạn ấy, với một vỏ bọc hoàn hảo, chẳng lẽ lại có cả một quá khứ nhiều nước mắt vậy sao ? Thế mà Thư vẫn không biết đấy, dù nhỏ và Ngọc đã chơi chung với nhau hơn mười năm trời. Thật đáng hổ thẹn.

Ngước khuôn mắt lên cao, như cố ngăn dòng nước cay xè từ đôi mắt, Ngọc lại cười, nụ cười đau đớn đến xé lòng :

– Mày nghĩ tao muốn tỏ ra mạnh mẽ, lúc nào cũng giả tạo vậy sao ? Từ nhỏ tao đã được ba mẹ dạy cho cách sống giả dối ấy rồi đấy, ha ha, mày đừng có nhìn tao như vậy , chả phải lúc nào mày cũng thắc mắc, tại vì sao trước mặt lớp Toán tao luôn tỏ ra nhu mì sao ??? Là vì tao đã sợ, tao căm ghét những ai có hạnh phúc, tao muốn chà đạp lên thứ tình cảm xa hoa đó mày hiểu không, tao căm ghét thứ tình cảm ấy, ha ha

Ngọc ngưng lại, nụ cười đóng băng . Nhỏ lướt ánh mắt vô cảm