The Soda Pop
Cặp đôi băng tuyết

Cặp đôi băng tuyết

Tác giả: K.G

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323304

Bình chọn: 9.5.00/10/330 lượt.

ƠNG 23 – ÁM ẢNH KINH HOÀNG (6)– Không thương lượng, không gọi cảnh sát, hôm nay tao sẽ không cho chúng mày mồ yên mả đẹp.– Thử xem! – Tên mặt sẹo nhếch mép, cầm khẩu súng dí vào thái dương của An. An hoảng sợ đến không nói nên lời.– Không……Không được! – Giọng Dũng yếu ớt gần như thì thầmBà Nguyệt cười khẩy, ánh mặt bạc sắc lạnh nhìn tên mặt sẹo:– Trò này…..quả thực quá cũ rồi!Vừa dứt lời, một họng súng khác dí sát vào gáy hắn cùng tiếng lên đạn:– Bỏ súng xuống, thả tiểu thư ra!Bà Nguyệt trấn tĩnh con gái mình khi An nhảy đến chỗ Dũng. Cô cắt trói chân rồi ngồi ôm Dũng vào lòng.An ghì chặt lấy thân thể không còn chút sức lực của Dũng mà khóc nức nở. Dũng yếu ớt đưa tay lên quệt nước mắt cho An, thì thào nói:– Đừng khóc! Tớ không sao! Không đau chút nào hết! Cậu ổn là tốt rồi! – Rồi cậu nở một nụ cười gượng gạoAn không nói gì chỉ khóc, tay càng siết Dũng mạnh hơn như thể sợ mất cậu. Bà Nguyệt đau lòng nói:– Đưa tiểu thư đi! Tôi không muốn con bé chứng kiến những chuyện này!Hai người đằng sau nghe lệnh liền lập tức đến chỗ An. An dìu Dũng ra xe, chiếc xe lăn bánh tiến thẳng đến bệnh viện.Khi chiếc xe chuyển bánh, ông Minh nhếch mép cười nhạt:– Mày thật ngu ngốc khi mà chọn địa điểm hẹn là nơi giam giữ con tin.– Theo tao biết đây là vụ đầu tiên khiến mày dẫn theo cô vợ xinh đẹp của mày đi đúng không? Quả không hổ danh là phu nhân của tập đoàn J.A.M, ngoại hình quả là xuất chúng như lời đồn. Nếu mà được chết trong hương vị của cô em thì… – Tên mặt sẹo nở một nụ cười dâm ô.Mặt ông Minh tối sầm lại. Ông chưa kịp tiến lên cho hắn một trận thì…“Bốp”Thanh gậy sắt bên cạnh bà Nguyệt khi nãy đã bay thẳng vào đầu hắn. Hắn ôm đầu kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống:– Đấy là còn quá nhẹ cho tội xúc phạm tao! (Tiếng Anh) – Mặt bà Nguyệt tối sầm lại, mắt ánh lên tia lạnh lẽo đầy chết chóc. Bà Nguyệt là người “di truyền” cho An cái tật loạn ngôn. Có điều, An nặng hơn.Tên mặt sẹo nén đau ngồi dậy ngớ người không hiểu nhìn ông Minh. Ông nhếch mép cười:– Mày chết chắc rồi!Ông chưa dứt lời thì bà Nguyệt đã tiến đến gần tên mặt sẹo. Gật đầu cho tên vệ sĩ cầm súng đằng sau lui ra. Thanh gậy sắt được bà lấy chân hất lên rồi lấy tay bắt lấy. Bà xoay xoay cây gậy một cách điêu luyện, đi quay tên mặt sẹo vài vòng, hưởng thụ gương mặt sợ hãi cũng cơ thể đang run rẩy của hắn.– Đầu tiên, tao sẽ liệt kê tội trạng của mày: Tội nặng nhất: Bắt cóc bảo bối của tao. Tội nặng nhì: Xúc phạm tao. Đối với chồng tao…. – Bà ngừng một lát, liếc sang ông Minh đang nở nụ cười thú vị – Mày thêm tội nữa là nhìn tao quá 5 giây. Chỉ với ba tội này thôi mày sẽ phải…chết..t…t – Bà Nguyệt có kéo dài giọng, ghé sát tai hắn nóiÔng Minh đang cười, mặt lập tức đanh lại:– Nguyện, không được gần quá 30 cm! – Ông Minh cao giọng vẻ chiếm hữu– Đợi một chút rồi em sẽ bù lại cho anh. – Bà Nguyệt nở nụ cười hạnh phúc trước cơn ghen vô lý của chồng.Dứt lời, bà vung cây gậy sắt trong tay “Bốp”. Một tiếng phát ra từ một lực rất mạnh. Tên mặt sẹo vênh mặt hẳn sang một bên, tung người xuống đất, máu chảy ròng từ trán xuống ướt đẫm một bên mặt, thậm chí hai cái răng còn bay ra cùng ngụm máu trong miệng hắn.Ông Minh cười lạnh, ngăn bà Nguyệt chuẩn bị bồi thêm nhát nữa:– Từ từ, anh cũng muốn khởi động một chút!Bà Nguyệt liền hạ tay xuống, cười hiền, tung cây gậy về phía ông Minh rồi quay người đi ra. Nhân cơ hội đó, tên mặt sẹo gượng người dậy, cầm khẩu súng ban nãy hắn thả xuống đất, ngắm thẳng vào bà Nguyệt.– Nguyệt, cẩn thận! – Ông Minh chụp cây gậy, hoảng hốt mà ném nó về phía hắn. Đồng thời, tiếng nổ vang lên. Cây gậy bay đến đâm thẳng vào tâm mi của hắn nhưng cũng đã muộn. Đường đạn không bị lệch, nhằm thẳng bà Nguyệt mà bay đến với tốc độ kinh người. Tất cả như một thước phim quay chậm. Ông Minh cố chạy lên đẩy bà Nguyệt ra nhưng không kịp. Bà Nguyệt kêu lên một tiếng, nét mặt bà đau đớn nhìn ông Minh. Màu đỏ của máu bị che dấu bởi màu đen bóng của chiếc áo. Ông chạy vội đến đỡ bà, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi. Ông rút súng, hai tiếng nổ nữa vang lên. Hai viên đạn găm thẳng vào ngực tên mặt sẹo đang gắng ngồi dậy. Dòng máu chảy từ vết thương làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi của hắn. Hắn gục xuống và chết ngay tại chỗ.Đúng lúc đó, An xuất hiện ở cửa, vì lo lắng nên cô quay lại, đập vào mắt cô là cảnh bố ôm mẹ cô gào khóc, vẻ mặt đau đớn tột cùng. An ngồi bệt xuống đất, nước mắt đã tràn mi từ bao giờ. Khuôn mặt cô tái xanh nhìn vẻ mặt đau đớn trắng bệch của mẹ. Cô hét lên:– Bố, bệnh viện!Ông Minh bừng tỉnh từ trong nỗi đau, cấp tốc bế bà Nguyệt lên xe cùng An. Ba tên kia bị bắn chết tại chỗ. Căn nhà đó bị đốt chỉ còn là đống tro tàn. CHƯƠNG 24 – GIẢI CỨU– Hộc…hộc…Hơi thở An dồn dập khi nhớ về nó. Cô nhớ như in cảm giác bất lực khi nhìn Dũng bị đánh mà không thể làm gì, nhìn mẹ gục ngã mà đến kêu cũng không không kêu được. Cổ họng như bị nghẹn lại. Miệng An trở nên khô đắng. Cô nhớ hơi thở khó nhọc cùng lời nói “Mẹ yêu con, con không sao là tốt rồi” qua ống thở oxi của mẹ. Nhớ thân thể cứng đơ, lạnh toát của Dũng khi đi ra cùng bác sĩ với câu nói quen thuộc “Xin lỗi! Chúng tôi đ