
ngoại trừ nước ra thì không cho ăn gì khác, không được cho người khác tới gần.”
Tư Lan cung kính chắp tay: “Tuân mệnh, tướng quân.”
Tướng quân? Hắn chỉ là một tên yêu quái chứ tướng quân chó má gì?! Tân Mi tức sôi gan, moi móc mãi chẳng mắng được câu thứ hai, nghĩ lâu thật lâu cũng không nghĩ ra câu gì thật sắc bén để chửi người, đành ôm cục tức đấm đá cái gối.
“Thiên Kiều ca ca…” Bên ngoài cửa sổ có giọng trẻ con non nớt gọi hắn, nàng quay đầu lại thấy một cục thịt tròn mũm mỉm bay vòng vòng quanh hắn, dường như là một con điểu yêu bé xíu đang bay giữa không trung, so với con tiểu điểu yêu gặp lần trước ở hoàng lăng thì nhỏ hơn rất nhiều, chỉ khoảng ba bốn tuổi, cả người lắc la lắc lư nhìn chẳng giống chim chút nào, càng nhìn lại càng thấy giống một con vịt béo ú.
Lục Thiên Kiều đưa tay ôm con tiểu điểu yêu kia lên, trong chớp mắt, dướt ánh mặt trời chiếu rọi xuống, bộ mặt than của hắn bỗng dưng trở nên hiền hòa, ấm áp một cách thần kỳ.
“Đại ca của đệ nói huynh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng, hỏi ca ca khi nào mang nội đan qua cho huynh ấy?”
Con tiểu yêu hỏi với giọng ngọt ngào, ngây thơ.
“Đi ngay đây.” Lục Thiên Kiều gượng gạo vỗ vỗ đầu con tiểu yêu.
***
Hộp đựng thức ăn bị Tư Lan lấy đi, Tân Mi ôm bụng đói ngây người ngồi cạnh cửa sổ, ngồi thế nào lại ngủ mất từ lúc nào không biết, trong giấc mơ nàng thấy mình đang ăn một nồi thịt kho tàu và gặm cái chân giò lợn lớn, lập tức nước miếng chảy ra ướt cả tay áo.
Lúc trời tối, Tư Lan thấy bộ dạng cố gắng chịu đựng đói khát của nàng, rốt cục cũng không nhịn được nữa, mở miệng: “Ngươi chịu nói thật thì sẽ không bị bỏ đói nữa.”
Tân Mi kiên quyết xoay đầu đi hừ một tiếng.
“Người đối đầu với tướng quân chưa ai có kết cục tốt cả.”
“Hắn là yêu quái chứ tướng quân gì?” Tân Mi phản đối lại giọng hết sức khinh thường.
Tư Lan nổi giận: “Ai nói với ngươi ngài ấy là yêu quái?! Ngài ấy đường đường là Phiêu kỵ tương quân của Quỳnh quốc! Mười lăm tuổi đã lập hàng loạt chiến công!”
“… Phiêu kỹ tướng quân?” Nàng ngạc nhiên hỏi.
Kỵ: 骑 (nằm trong Phiêu kỵ 骠骑là danh hiệu của tướng quân thời xưa)
Kỹ: 妓 (kỹ nữ)
“Phiêu – Kỵ – Tướng – Quân!” Tư Lan muốn điên lên.
“Là tướng quân sao không đi đánh giặc mà lại trông coi hoàng lăng?”
Tư Lan hơi chán nản nói: “Hoàng đế có mắt không tròng, nghe lời sàm tấu, đày tướng quân đến trông giữ hoàng lăng…”
Tân Mi giật mình bừng tỉnh: “Chắc là tướng quân bại trận, cho nên hoàng đế mới giận dữ đày hắn tới hoàng lăng chứ gì!”
Tư Lan tức giận đóng sầm cửa sổ lại.
Mãi đến khuya, trong căn phòng rốt cuộc cũng không còn một tiếng động nào nữa, y hơi lo lắng, dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương người trần mắt thịt, cả ngày chỉ được ăn hai miếng bánh ngọt, ngoài ra không được ăn gì nữa, chỉ sợ đói quá lại gây ra chuyện gì đó bất ổn. Y nhìn hộp đựng thức ăn trong tay, do dự suy nghĩ có nên lén lút đưa cho nàng một miếng cho đỡ đói hay không.
Bên trong phòng đột nhiên có tiếng động hỗn độn, Tư Lan vội vàng kéo cửa sổ ra, ai ngờ một luồng gió lớn từ trong cửa sổ đánh ập vào mặt, y không hề phòng bị nên lãnh trọn, bay thẳng ra ngoài hôn mê bất tỉnh.
Tân Mi ngồi trên lưng Thu Nguyệt, sờ sờ đầu nó, khen ngợi: “Giỏi lắm!”
May mắn Thu Nguyệt có đòn sát thủ này, trước đó nàng không dùng nó, chính là chờ thời khắc lơ là cảnh giác này của y.
“Thu Nguyệt, nhanh chóng và nhẹ nhàng bay đi.”
Nàng ôm chặt cổ Thu Nguyệt ra lệnh.
Hết chương 5
Tháng Mười Một 5, 2012
Cặp Đôi Trời Định – Chương 6
By Vô Phương
Chương 6 : Lại bị tóm
Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
***
“Vị công tử này, huynh đẹp trai như vậy, có hứng thú làm chồng ta không?”
Người thiếu nữ xinh đẹp, nở nụ cười vô cùng trong sáng.
“Chuyện này… thôi…”
Tiểu soái ca ngượng ngùng đỏ mặt, ngập ngừng nói.
“Làm chồng của ta thì số tiền này sẽ trở thành của huynh ngay tức thì.” Nàng vỗ vỗ túi tiền căng tròn.
“Để, để tại hạ suy xét…”
Đôi mắt của tiểu soái ca kia bị túi tiền làm cho lóe sáng rực rỡ.
“Tuy rằng có tiên nhân nói ta mạng khắc chồng, nhưng thật ra ta rất giỏi giang, lại biết kiếm tiền, rất mạnh khỏe, cứ an tâm, cưới ta thì cả một đời huynh không cần phiền não điều gì cả.”
Nàng là một đứa trẻ rất thành thật, trước giờ không bao giờ giấu diếm lời đoán mệnh kia, tránh trường hợp mua được chồng rồi lại quay ra nói nàng bịp bợm.
Khắc chồng … Tiểu soái ca kia nghe vậy mặt mày suy sụp : “Cô nương, tại hạ trong nhà đã có thê thiếp … Giờ tại hạ có việc gấp, xin cáo từ.”
A, lại một người nữa bỏ chạy…
Tân Mi buồn bã nhìn theo bóng lưng của tiểu soái ca đang chạy trối chết kia, chỉ trong vòng một buổi sáng, đây đã là người thứ mười khi nghe thấy hai chữ khắc chồng lập tức biến sắc chạy mất dép. Nàng tin rằng cha nàng nhất định đang hối hận đến mức muốn xẻ tim rạch phổi ra, vì ngày xưa đã mời vị Ngọc Thanh tiên nhân đến đoán mệnh cho nàng, hai chữ khắc chồng này có sức sát thương thật sự quá lớn.
Thôi quên đi, đi ăn chén cháo bù đắp một chút cho tâm hồn đang thương tổn vậy.
Đêm qua khi bay từ hoàng lăng ra, mặc dù đêm tối nhưng Tân Mi không dám nghỉ tại thành trấn gần đó, nàng