Pair of Vintage Old School Fru
Cặp Đôi Trời Định

Cặp Đôi Trời Định

Tác giả: Thập Tứ Lang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322893

Bình chọn: 8.5.00/10/289 lượt.

ển chuyển, có chim loan xinh đẹp tròn trịa, nhưng cha nàng lại tặng cho nàng một con bồ nông xấu điên xấu đảo thế đấy!

Nhưng sau mấy năm dùng nó, nàng lại cảm thấy nó rất tuyệt. Bất luận là gặp phải trường hợp nào, Thu Nguyệt cũng vô cùng bình tĩnh, phong cách rất quý phái, không có việc gì sẽ không bao giờ kêu gào ồn ào, chỉ im lặng ngủ vật ngủ vạ. Hơn nữa so với mấy loại linh điểu bay yếu ớt, loạng choạng khác, thì nó bay vừa êm vừa nhanh, nếu vô tình gặp phải đám phi tặc không có mắt, một cánh của nó quạt qua cũng làm cả đám mười tên choáng váng.

Từ đó Tân Mi cũng ngộ ra, đàn ông cũng là một dạng tốt gỗ hơn tốt nước sơn, cái mã đẹp chẳng để làm gì, phải dùng được mới là tuyệt nhất! Nhưng đương nhiên, nàng cũng hy vọng lần này có thể mua được một tấm chồng vừa có mặt tiền đẹp lại vừa dùng ngon.

Sùng Linh cốc cách Tân Tà Trang khoảng hơn ngàn dặm đường, trên đường phải đi ngang qua núi Vãn Lan kéo dài cả vạn dặm. Cho dù Thu Nguyệt bay rất nhanh, nhưng đám linh thú kia lại quá yểu điệu, không quen chịu khổ, trời vừa tối đã kêu gào ầm ĩ, đòi ăn tối, đòi ngủ nghỉ.

Tân Mi đành phải tìm một vùng đất bằng phẳng trong núi Vãn Lan hạ trại đốt lửa nấu nước. Đám linh thú này được nuông chiều quen thói, không phải nước nấu sôi thì không uống, không phải linh cốc thì không ăn, may mắn là linh thú có linh tính, tuyệt đối không đơn thương độc mã đào ngũ, nếu không một mình nàng coi chừng bọn chúng cũng e là không nổi.

Đêm trong núi rừng hết sức yên tĩnh, lông của Thu Nguyệt lại rất ấm áp, Tân Mi chỉ thấy buồn ngủ không mở mắt ra nổi, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, tựa vào trên người Thu Nguyệt ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, chợt cảm thấy trống trải, không biết gối ôm Thu Nguyệt đi đâu mất tiêu rồi, gió lạnh thấu xương thổi thẳng vào mặt, lạnh đến mức khiến nàng khẽ run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.

Trước mắt là khu đất bằng phẳng, vắng vẻ, trống không, đám linh thú và Thu Nguyệt giống như biến mất không dấu vết, chỉ còn mình nàng cuộn người nằm trên mặt đất. Tân Mi vô cùng hoảng sợ, vội vàng đưa ngón tay lên miệng huýt sáo, huýt liên tục mấy tiếng liền. Nếu như bình thường, Thu Nguyệt đã bay trở về ngay rồi, nhưng lần này đến một cọng lông tơ cũng không hề thấy.

Bình tĩnh, bình tĩnh… Nàng thầm nhủ, tình huống này không phải chưa từng gặp qua, trong rừng sâu núi thẳm có rất nhiều ma quỷ, chắc hẳn là âm hồn ma quỷ muốn đùa giỡn với nàng đây mà. Nàng lấy trong túi hành lý ra một xấp giấy tiền và nhang vòng, vừa dùng đồ mồi lửa đốt lên vừa tụng kinh.

Tụng hơn một nửa, nàng tụng không nổi nữa, ngọn lửa trước mắt nhảy múa——biến thành màu xanh như lửa ma trơi. (*)

Còn có tên khác là lân tinh. Trong xương của động vật luôn có chứa một hàm lượng photpho. Khi cơ thể động vật chết đi, nó sẽ phân hủy một phần thành photphin PH3 và lẫn một ít điphotphin P2H4. Điphotphin P2H4 tự bốc cháy trong không khí và tỏa nhiệt. Chính lượng nhiệt tỏa ra trong quá trình này làm cho photphin bốc cháy:

2PH3 + 4O2 → P2O5 + 3H2O

Quá trình trên xảy ra cả ngày lẫn đêm nhưng do ban ngày có các tia sáng của mặt trời nên ta không quan sát rõ như vào ban đêm.

Hiện tượng ma trơi chỉ là một quá trình hóa học xảy ra trong tự nhiên.

Một trận gió âm u, lạnh lẽo thổi qua, đưa tay ra không nhìn thấy rõ 5 ngón. Trong bóng đêm tối tăm sâu thẳm chợt vang lên tiếng phụ nữ thở dài ai oán, giống như cười lại như khóc. Tân Mi một đạp dập tắt ngọn lửa màu xanh kia, quay đầu sang nhìn, chỉ thấy trong rừng rậm giữa những đốm ma trơi lập lòe, một bóng áo đỏ nhuộm đầy máu thoắt ẩn thoắt hiện, vô số sợi tóc bắt đầu mọc dài ra lan tràn trên mặt đất, uốn lượn hệt như có sự sống.

Còn phải nói sao, số nàng đúng là xui rủi, lần này gặp phải ác quỷ trong truyền thuyết rồi.

Mái tóc trải dài trên mặt đất bắt đầu quấn lại với nhau, cuối cùng biến thành đầu của một người con gái, nó bay tới nhanh như chớp, nhìn Tân Mi nhếch miệng cười, ngũ quan đều là những hố đen tối tăm, mà trong các hố đó máu tươi không ngừng trào ra.

Tân Mi nghĩ ngợi rồi hỏi: “… Được rồi, các ngươi muốn gì? Ta không chỉ có giấy tiền và nhang khói thôi đâu, còn có bài vị và lư hương nữa đấy.”

Khi đi ra ngoài mà phải ngủ ngoài trời thì những thứ này là thiết yếu, đây là kinh nghiệm cha Tân Mi truyền lại cho nàng. Với những ma quỷ tầm thường chỉ cần mấy tờ giấy tiền và ba nhánh nhang vòng thì sẽ bình an vô sự. Nếu là ác quỷ, có thể cung dâng thêm lư hương và bài vị, ít ra cũng có thể áp chế được nó trong một đêm. Nhưng lần này nàng gặp không biết là thứ gì nữa, ngay cả đồ mồi lửa cũng không thể dùng, đến gần thì chỉ thấy ma trơi.

“Ha ha ha…” Cái đầu kia bắt đầu cười, lơ lửng bay lên, bên dưới cái cổ vốn dĩ trống không, dần dần lại hóa thành bộ y phục dính đầy máu, đung đưa phiêu linh trong không trung, rồi bay thẳng về phía nàng.

“Chờ một chút!”

Tân Mi quát to một tiếng, ác quỷ kia quả nhiên cũng khẽ khựng lại.

“Ta còn cái này.” Nàng khe khẽ mỉm cười, lấy từ chiếc túi nhỏ ra một lá bùa màu vàng. Tốt xấu gì nàng cũng mang trên người nửa dòng máu của môn phái tu tiên, trong người không mang theo lá bùa trừ tà nào