pacman, rainbows, and roller s
Cấp trên là tỷ tỷ của tôi

Cấp trên là tỷ tỷ của tôi

Tác giả: Bằng Y Úy Ngã

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322794

Bình chọn: 9.00/10/279 lượt.

vì đạt tới cao triều mà rất nhanh co rút lại, một cỗ nhiệt lưu ở động khẩu theo tay của Lâm Diệc Thu bị mang ra…

“…….”

Hạ Linh Tích mềm nhũn tựa vào trong lòng Lâm Diệc Thu, tùy ý để Lâm Diệc Thu cầm khăn tay chà lau chính mình.

“Ha ha, Tích, chị hôm nay thật nhanh nha.”

Tuy là đang lau dịch mật tại bộ vị tư mật của Hạ Linh Tích, nhưng Lâm Diệc Thu lại không chút thành thật dùng tay trêu ghẹo, Hạ Linh Tích giãy dụa dựa vào tường, hung hăng trừng mắt nhìn người kia đang giễu cợt chính mình.

“Em đi ra ngoài mau.”

“Cái gì? Xem ra còn muốn sao.”

Bị Hạ Linh Tích trừng mắt , Lâm Diệc Thu cười hì hì ôm sát mỹ nhân đang tức giận, tay càng thêm không thành thật muốn tiến vào động khẩu lần nữa.

“A…”

Bị tập kích bất ngờ đến mức kêu ra tiếng, Hạ Linh Tích vội vàng cầm lấy bàn tay của sắc lang, vẻ mặt khẩn trương như cầu xin tha thứ

“Thu, nghe tôi được không, đại sảnh còn có người, chúng ta không thể đi lâu mà không trở về.”

“Oh…”

Nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy được Hạ Linh Tích nói rất có đạo lý, Lâm Diệc Thu quyến luyến không tha thu hồi tay về.

“Vậy… Về nhà tiếp tục chứ?”

“……”

Bị khi dễ đến toàn thân vô lực, mỹ nhân bất đắc dĩ cau mày, rồi lại không thể không gật gật đầu.

“Hehehe…”

“Em đi ra trước đi.”

“Vì cái gì?”

“Bây giờ em có đi hay không.”

“Được rồi được rồi…”

Bị Hạ Linh Tích đuổi ra khỏi phòng vệ sinh, Lâm Diệc Thu vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn vào gương làm mặt quỷ.

Ai, cái gì cũng làm hết rồi, cái gì cũng sờ hết rồi, làm chi còn muốn đuổi người ta ra à.

PS: huhu Lâm Diệc Thu mất nết quá :(( nhưng mà mình thích =)))))))) “cái gì cũng làm hết rồi, cái gì cũng sờ hết rồi, làm chi còn muốn đuổi người ta ra” =)))))))))) Hạ Linh Tích mà biết được suy nghĩ trong đầu chế Thu chắc chế dự là sẽ cấm dục vài tuần =))))

Bản QT của truyện này thực sự rất khó hiểu, cảnh H chủ yếu là mình vừa Edit vừa tự thêm bớt :”> Có bạn nào chảy máu mũi hay sao sao đó cũng đừng đổ thừa mình nha :( Vẫn câu nói cũ:”H nè, vote và cmt dả lả đi mấy chế” =))))))))) Không hiểu sao nay bộ Xuân thiên lai liễu cũng có cảnh H =))))))) Thực ra mình vẫn là Tiểu hài tử thanh thuần vô cùng :( Hãy tin mình :(

CHƯƠNG 16 PHẢI CƯỚP TRỞ VỀ

Nhà hàng sang trọng, tiếng dương cầm du dương, lay động lòng người, còn có từng đôi từng đôi ngồi ăn dưới ánh nến, này hết thảy, đều là cơ hội tuyệt vời để cầu hôn.

“Ngữ Du, anh thật sự yêu em, gả cho anh đi.”

Quân Việt bỗng nhiên quỳ trên mặt đất lấy nhẫn ra đưa tới trước mặt Thương Ngữ Du.

Thương Ngữ Du lẳng lặng nhìn Quân việt, không có ý tiếp nhận nhẫn.

“Quân Việt, anh đứng lên đi.”

Nhiều năm qua, nàng vẫn biết Quân Việt có cảm tình với mình, nàng cũng biết Quân việt một mực đợi nàng, chính là trong lòng nàng vẫn còn hình bóng một người.

“Ngữ Du, đáp ứng anh đi, anh biết anh không có lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh sẽ dùng hành động cho em biết, gả cho anh là quyết định chính xác. Anh sẽ dùng cả đời để yêu em, bảo vệ em. Anh…”

Quân Việt không đứng lên, vẫn là bảo trì tư thế quỳ gối cầm nhẫn, ánh mắt thâm tình nhìn Thương Ngữ Du.

“Quân việt, em thực xin lỗi.”

Có chút bi thương nhìn Quân việt, Thương Ngữ Du bỗng nhiên nhớ tới Lâm Diệc Thu.

Diệc Thu, tôi muốn ở bên cậu, cậu có biết không?

“Vì cái gì?”

Hoàn toàn không nghĩ đến Thương Ngữ Du sẽ cự tuyệt mình, Quân Việt như trước vẫn quỳ, thực kinh ngạc nhìn vẻ mặt bi thương kia.

“Em… Vẫn yêu một người, cho nên, Quân Việt, em thật có lỗi với anh.”

“Không có khả năng!”

Quân Việt đứng lên kích động nói, nhiều năm qua như vậy vẫn đều là bên nàng, Thương Ngữ Du thích ai, không có lý do gì hắn không biết

“Ngữ Du, anh thầm nghĩ biết em vì cái gì cự tuyệt anh, em không cần tìm loại lý do này.”

“Em không nói dối, người em thích anh cũng biết mà.”

Vẻ mặt bình tĩnh làm cho Quân Việt nghi hoặc, ánh mắt Thương Ngữ Du có chút bi thương, tại sao luôn trốn tránh nàng.

Là bởi vì đều là nữ nhân sao?

“Anh cũng biết à?”

Quân Việt nhíu mày suy nghĩ về tất cả mọi người quen biết, chính là suy nghĩ nửa ngày vẫn là không rõ ràng.

“Đi ra ngoài nói đi.”

Thương Ngữ Du đứng lên đi ra ngoài, không khí như vậy làm cho nàng cảm thấy được thật khó chịu, bởi vì, không phải cùng người mình yêu ở cùng một chỗ.

“Ngữ Du, em nói coi người kia, rốt cuộc là ai?”

Quân Việt đem xe chạy ra bờ biển, mở cửa sổ để gió biển thổi vào.

Thương Ngữ Du thở dài, tay đặt trên cửa kính xe, chống cằm nhìn ánh trăng

“Anh vì sao lại muốn hỏi nhiều như vậy?”

“Anh chính là muốn biết, anh thua trong tay ai.”

Không nhìn Thương Ngữ Du, Quân Việt bảo trì tư thế nhìn về phía trước, thực kiên định nói.

Ngữ Du, nói cho anh biết anh thua ở chỗ nào, anh sẽ cố gắng từ điểm ấy đứng lên, sau đó đem em mang trở về bên mình.

“……”

Nhìn ánh trăng trên trời, Thương Ngữ Du không trả lời Quân Việt, mà bỗng nhiên thì thầm

“Người có li có hợp, trăng có lúc khuyết lúc tròn, từ xưa đến nay. Chỉ mong người trường tồn, ngàn dặm nối kết nhau.”

Diệc Thu, cậu có biết không? Nhiều năm qua, vô luận ở đâu, mỗi lần nhìn đến ánh trăng, tôi đều sẽ nhớ tới cậu.

“Ngữ Du!”

“Là Diệc Thu.”

“……”

Quân Việt ngây ng