80s toys - Atari. I still have
Cấp trên là tỷ tỷ của tôi

Cấp trên là tỷ tỷ của tôi

Tác giả: Bằng Y Úy Ngã

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323025

Bình chọn: 9.5.00/10/302 lượt.

Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục tiếp xúc nữa, cho dù gặp mặt cũng phải bảo trì hai thước khoảng cách, biết chưa Tích.”

“Ô ô…”

Bị động tác ra vào cường độ cao kích thích đến mức muốn ngất xỉu. Hạ Linh Tích gắt gao cầm lấy ga trải giường muốn đáp ứng yêu cầu của con sắc lang, lại không có biện pháp mở miệng, chỉ có thể rất khó khăn lắc đầu khóc kêu.

Nheo mắt lại, Lâm Diệc Thu lại tiếp tục đẩy nhanh hơn tốc độ ra vào.

“Tích, chị không đồng ý sao?”

“A… Không…”

Mỹ nhân cảm thấy được chính mình sắp bị giết chết.

“Không đồng ý?”

“A… A… Đồng ý, em muốn như thế nào cũng được… Ưm”

Hạ Linh Tích đứt quãng phun ra từng chữ. Sau đó đột nhiên ôm lấy cổ Lâm Diệc Thu, thân thể cong lên để giảm bớt áp lực, hô lớn.

“Cái gì tôi cũng đều đáp ứng em, a… A…. A…”

Lộ ra vừa nụ cười hư hỏng quen thuộc, Lâm Diệc Thu ôm lấy Hạ Linh Tích đang mê man muốn ngất sau khi đạt tới cao triều, trìu mến giúp nàng lau mồ hôi trên trán, sau đó kéo vào trong lòng ngực mình.

Xem ra ngày mai phải cùng Thương Ngữ Du hảo hảo nói chuyện.

****

“Ngữ Du, là tôi.”

Cầm lấy di động đặt ở đầu giường, tìm ra số điện thoại của Thương Ngữ Du. Còn không có đợi người đầu dây bên kia mở miệng, Lâm Diệc Thu đã nói ngay.

“Mình biết.”

Khi nhìn thấy số máy gọi đến trên màn hình di động là dãy số quen thuộc, Thương Ngữ Du thực hưng phấn thực vui vẻ. Khi nghe thấy thanh âm của người trong lòng mình thì càng thêm hưng phấn vui vẻ hơn.

“Từ ngày mình biết được số của cậu thì ngày nào cũng ngắm nó hết mà.”

Lâm Diệc Thu cảm thấy thực túng quẫn, bỗng nhiên không biết mở miệng như thế nào.

Thương Ngữ Du không nghe được thanh âm mình chờ mong bên kia, cũng không tiếp tục mở miệng, chỉ lẳng lặng nghe hơi thở có chút dồn dập. Trong lòng lại tràn ngập ngọt ngào.

Nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn thấy cánh tay mình ôm lấy thân thể Hạ Linh Tích. Khuôn mặt dù đang ngủ nhưng như trước khóe miệng vẫn mang theo ý cười, Lâm Diệc Thu cố gắng áp chế áy náy dưới đáy lòng mở miệng.

“Ngữ Du, cậu… Ngày mai có thời gian không?”

“A a, chỉ cần là cậu, nhất định là có.”

Ngạch… Lâm Diệc Thu lại quẫn.

Ngữ Du, cậu đối với tôi như vậy, tôi cũng thực cảm động.

Nhưng cảm động, cũng không đại biểu cho tâm động. Người tôi yêu nhất từ trước tới nay chỉ có một người, là Tích.

“Ngày mai tan ca, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi.”

Không muốn làm cho Hạ Linh Tích bởi vì chuyện của mình cùng Thương Ngữ Du mà bị bất kì thương tổn nào. Lâm Diệc Thu hạ quyết tâm cùng Thương Ngữ Du nói cho rõ ràng.

“Được.”

“Ân, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.”

Buông di động, Thương Ngữ Du cầm lấy đặt tấm ảnh đầu giường, vẻ mặt thâm tình nhìn Lâm Diệc Thu lúc học trung học trong ảnh.

Diệc Thu, cậu rốt cuộc đã muốn cùng với mình ở chung một chỗ, hay là lại muốn khuyên mình buông tay?

Nhưng mình yêu cậu, cậu cũng yêu mình mà. Mình đây như thế nào có thể buông tay?

****

Ngày hôm sau Lâm Diệc Thu cùng Hạ Linh Tích lại quang minh chính đại lấy lí do có việc nên không tới công ty. Thẳng đến buổi chiều, hai người ngủ say sau một cơn triền miên bất tận mới dần tỉnh dậy.

“Tích, hôm nay em hẹn Thương Ngữ Du ra ngoài ăn cơm.”

Không có gì giấu diếm Hạ Linh Tích, nói cho nàng nghe chuyện mình hẹn Thương Ngữ Du ăn cơm. Lâm Diệc Thu ôm lấy người mình yêu nhất, bắt đầu lo lắng phải như thế nào cùng người ngoan cố kia nói rõ ràng.

Từ khi biết mình hiểu lầm Lâm Diệc Thu, Hạ Linh Tích lúc này không còn bất an hay lo lắng nữa. Nàng cười khẽ cắn cắn cánh tay đang bá đạo ôm lấy mình.

“Kỳ thật Thương Ngữ Du cũng đáng thương, đừng đối xử tàn nhẫn với nàng.”

” Nữ nhân ngốc…”

Một cái xoay người đem Hạ Linh Tích áp dưới thân, Lâm Diệc Thu nhìn xuống người đối diện bằng ánh mắt thâm tình.

“Không nói rõ ràng đối với nàng ta mới là tàn nhẫn nhất.”

“……”

Lẳng lặng nhìn đôi mắt hiếm khi mang vẻ đứng đắn như hiện tại, Hạ Linh Tích không nói gì thêm, chỉ thở dài ôm kia cổ người phía trên.

Thương Ngữ Du, tôi rất bội phục cô, cho dù bị Diệc Thu lúc còn chưa hiểu chuyện làm thương tổn tàn nhẫn mà vẫn có thể như trước yêu nàng nhiều năm qua.

Nhưng Thu đời này kiếp này, là của tôi.

PS: H chương này là trên ghế sô pha, vài giờ sau là trên giường nha :3 Hẳn là sợ bị khóa và rì pọt nên tác giả cũng chẳng dám miêu tả quá kĩ =)))) Nhiều lúc thấy tội Tích tỷ quá, yêu ai không yêu lại trúng ngay đại sắc lang =))))) Bắt tội tỷ ấy vài lần vài giờ :( Chắc làm nhiều cũng không chết nên kệ đi :”> Càng làm càng yêu mà :”>

CHƯƠNG 26 PHÒNG CHỐNG TÌNH ĐỊCH

Lại là mấy giờ sau… (Sau khi đã sênh ca xong lần thứ N :3)

Trong một nhà hàng Tây, Lâm Diệc Thu lẳng lặng cúi đầu ăn, không dám nhìn người đối diện, thủy chung không có biện pháp mở miệng nói ra những lời nói có sức sát thương.

Thẳng đến khi đồ ăn đã muốn ăn xong. Buông dao nĩa, thực thanh nhã xoa xoa miệng, nâng đầu lên thì nhìn thấy người kia như trước thâm tình nhìn mình. Lâm Diệc Thu âm thầm trong lòng thở dài, rốt cục mới dám mở miệng nói ra lời trong lòng cất chứa đã lâu.

“Ngữ Du, tôi yêu Tích, xưa nay đều vậy, cậu buông tay đi, Quân Việt cũng tốt lắm.”

Cầm lấy ly rượu bên cạnh