Câu được con rùa vàng

Câu được con rùa vàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323012

Bình chọn: 9.5.00/10/301 lượt.

ho đến cùng. Lần đầu tiên bị bỏ rơi, sở dĩ tôi phẫn nộ là bởi vì tôi không dám khẳng định là tình cảm đã phản bội lại tôi hay là trách nhiệm đã chiến thắng tôi. Nhưng lần này, tôi thoải mái buông tay và chúc phúc cho anh. Tôi sẽ không hối hận đã yêu một người đàn ông như vậy. Lúc trả lại cái hộp cho Trương Hạo, tôi nói:

– Trong này có nhẫn, mười bảy nghìn năm trăm tệ tiền mặt, giấy nợ của anh, giờ trả lại hết cho anh!

Rồi tôi vỗ vào vai anh, chậm rãi nói từng tiếng một:

– Nghe này, nếu lần này lại là một trò đùa, anh mà quay lại thì đúng là một thằng tồi! Trương Hạo nhìn tôi hồi lâu mà không nói nên lời, đột nhiên vòng tay ôm lấy tôi, siết chặt tôi trong vòng tay ấm áp.

– Anh từng nghĩ xem mình nên nói gì trong khoảnh khắc này. Anh muốn nói: “ Lâm Sảng, anh thật sự rất yêu em, nhưng chúng ta có duyên không có phận, kiếp này cúng ta không thể ở bên nhau, hẹn gặp lại em ở kiếp sau. Kiếp sau anh chắc chắn không phụ lòng em!”. Nhưng mà anh không dám, anh biết em sẽ mắng anh. Anh lại muốn nói: “ Sự kiên cường của em không phải là lý do khiến cho anh bỏ rơi em, nhưng đứa bé là vô tội!”, nhưng anh cũng không dám, anh biết em sẽ đánh anh. Vì vậy Lâm Sảng à, giờ anh sẽ không nói gì cả, cứ để anh ôm em như thế này, lần cuối cùng ôm em như thế này. Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy, cho đến khi tôi bỏ anh ra. Anh quay người đi vào trong xe, lái xe đi, không bao giờ còn ngoảnh đầu lại nhìn tôi. Có ai đó khẽ vỗ vào vai tôi, tôi ngoảnh đầu lại, là Mạc Lãnh. Tôi cố nặn ra một nụ cười:

– A, trùng hợp nhỉ! Rồi trước mắt tôi như tối sầm, tôi chẳng còn biết gì nữa. Lúc tỉnh lại tôi thấy mình ở trong bệnh viện, bố mẹ và Mạc Lãnh đang ở bên cạnh. Thấy tôi tỉnh lại, ba người xúm lại dìu tôi ngồi dậy, luôn miệng hỏi tôi khó chịu ở đâu, đầu còn đau không, có khát không, có đói không, chỉ có điều chẳng ai nhắc đến chuyện của Trương Hạo cả.

Tôi nhìn cái chăn trắng tinh ở bên cạnh, rồi lại nhìn các bệnh nhân ở giường bên cạnh, chợt rùng mình, hoá ra tôi đã ở bệnh viện rồi. Tôi khóc, sao tôi lại làm chuyện mất mặt thế cơ chứ? Bị đàn ông đá còn chưa hết nhục, lại còn thảm hại đến mức phải vào nằm viện sao?

– Mẹ, con…

– Tôi ủ rũ nhìn mẹ, tôi lại cô đơn rồi. Mẹ không để tôi nói tiếp, lên tiếng cắt ngang lời tôi:

– Bác sĩ nói con bị huyết áp thấp.

– Hả, huyết áp thấp?

– Mình bị huyết áp thấp từ bao giờ thế? Tôi liền trút nỗi ấm ức trong lòng lên người mẹ.

– Mẹ à, thường ngày mẹ ngược đãi con thế nào mà để con bị huyết áp thấp thế này? Tại sao mẹ không cho con ăn thịt? Cái gì bổ béo, dinh dưỡng mẹ đều không cho con ăn, mẹ không được đối xử với con như vậy, tháng nào mà con chẳng nộp tiền đầy đủ? Mẹ tôi nổi đoá.

– Cậu suy nghĩ cái kiểu gì thế hả? Huyết áp thấp có liên quan gì đến ăn uống?

– Mạc Lãnh nghiêm nghị nói. Cái con ranh ngốc nghếch, chơi với người ta bao nhiêu năm mà vẫn không hiểu phương thức biểu đạt tình cảm của hai mẹ con tôi. Đột nhiên tôi nhìn thấy một cái bóng thấp thoáng bên ngoài, cánh cửa từ từ khép lại. Tôi nhận ra cái bóng ấy, là cái bóng không thể nào quen thuộc hơn, là Trương Hạo, anh ấy không đi vào. Do chỉ bị huyết áp thấp, không có bệnh tật gì khác nên sau khi tỉnh lại tôi xuất viện luôn. Bố tôi vội vàng đi mua thuốc, tôi gạt đi, bảo còn ít tuổi thuốc thang

lắm, sau này già thành ra nghiện thì sao? Bố tôi thấy tôi kịch liệt phản đối liền lập tức bỏ ngay ý định mua thuốc. Xe của Bầu Trời đang đỗ trước cổng viện. Một nhân viên quen ra viện mà đích thân tổng giám đốc đến đón thật khiến tôi áy náy. Mở cửa xe ra, đang định bước vào, nào ngờ Bầu Trời nói:

– Tôi đến đón Mạc Lãnh thôi! Bàn tay tôi khựng lại giữa không trung, không chỉ tay mà toàn bộ thân người đều như cứng lại. Chẳng lẽ anh không thể coi tôi như một b nhân sao? Thêm một người ngồi vào xe này thì anh chết chắc? Mạc Lãnh đứng bên cạnh mặt cũng tái xanh, vừa định mở miệng nói gì thì Bầu Trời đã chỉ tay ra sau, tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Lâm Diệu. Sống mũi tôi chợt cay cay. Bố mẹ tôi bị Mạc Lãnh kéo vào trong xe của Bầu Trời, chiếc xe lăn bánh. Chỉ còn lại mình tôi. Lên xe của Lâm Diệu, Lâm Diệu cười nói:

– Chị giỏi thật, ngay cả bệnh viện cũng được ở rồi! Dùng phương pháp gì vậy? Khí ga hay là thuốc ngủ?

– Bị nước bọt của anh đầu độc!

– Mặc dù bị đá rồi nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ yếu thế hơn anh. Tôi vẫn là tôi của ngày xưa, vẫn là một kẻ bên ngoài thì nho nhã như nội tâm thì điên cuồng.

– Thế sao?

– Lâm Diệu không nói gì nữa mà tạt xe vào lề đường, từ từ ghé đầu lại phía tôi và chu mỏ lên.

– Anh định hôn tôi đấy à?

– Tôi hỏi.

– Không, tôi định đầu độc chị thêm lần nữa!

– Anh ta cười.

– Anh bỏ ra bao nhiêu?

– Cái gì mà bỏ ra bao nhiêu?

– Lâm Diệu ngơ ngác.

– Bao nhiêu tiền một lần?

– Muốn lời dụng tôi à, không dễ thế đâu!

– Chị nói xem bao nhiêu?

– Anh ta hỏi.

– Mười nghìn!

– Tôi nhìn anh ta chằm chằm, cười thầm trong bụng: Nhóc con, giẫm phải “ mìn” rồi hả, sắc mặt khó coi quá!

– Ok!

– Nói rồi anh ta liền chồm đến hôn lên môi tôi. Tôi đờ người ra, đầu óc quay cuồng… tôi tỉnh táo hoàn toàn mà, tôi tự bán đứng bản


XtGem Forum catalog