Pair of Vintage Old School Fru
Cậu là ai?

Cậu là ai?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322801

Bình chọn: 7.5.00/10/280 lượt.

xuống và chìm trong thế giới của mình…

Không ai biết cậu ta là ai, dù có hỏi cậu ta cũng không nói, cậu ta chỉ mỉm cười và nói cậu đang chờ một người… Đó là một con người kì lạ và một câu chuyện kì lạ làm tất cả mọi người đều tò mò….

Và hôm nay, bước chân bà trở về đây chính vì điều tò mò đó…..- mẹ Thanh Linh !

Vô tình gặp lại một người quen trong khu phố, bà nghe được câu chuyện và một chàng trai kì lạ mấy tháng gần đây luôn ngồi trước cửa nhà bà giống như một kẻ mất hồn. Đó là một chàng trai tốt có gương mặt đẹp trai, câu nói cửa miệng của cậu ta là cậu ta đang chờ một người trong nhà đó trở về…

Cậu ta là ai ? Đó là câu mà bà đã tự hỏi mình rất nhiều lần và đến hôm nay trở về đây bà vẫn tự hỏi mình câu đó. Nếu cảm giác của bà không sai thì cậu ta sẽ có liên quan đến việc con gái bà- Thanh Linh đột nhiên muốn đi du học… Khuôn mặt buồn bã của nó lúc đó ám ảnh trái tim người làm mẹ như bà… Nhưng bà cũng không muốn hỏi vì đó chính là quyết định của con bé !

Và bây giờ trước mắt bà chính là ngôi nhà của bà, nơi gia đình bà đã có nhiều giây phút vui vẻ bên nhau dù là trong nghèo túng. Người đàn ông nhận Thanh Linh làm con nuôi đã giúp gia đình bà rất nhiều, tìm cho bà một công việc ổn định, cuộc sống của gia đình bà vì thế mà khá lên… Bà phải cảm ơn ông ta rất nhiều dù không có cơ hội gặp mặt. Nhưng dù sao bà vẫn sẽ nhớ nơi này, nơi này chính là kỉ niệm và chính vì thế bà không muốn bán nó đi.

– Cô nói sao ?- tiếng một chàng trai, có vẻ rất quen

– Tôi đã gặp bà ấy ở trên phố mấy hôm trước !- tiếng cô hàng xóm bà đã gặp

– Cô nói thật chứ ạ ? Nghĩa là họ vẫn sống gần đây !

– Tôi không dám chắc ! Hôm đó bà ấy đi rất vội vã nên tôi không kịp hỏi nhiều…

– Vậy ạ ?…- giọng nói chàng trai có chút thất vọng

Bước qua bức tường…..

Đôi mắt bà nhìn vào một khuôn mặt quen quen…

Một thanh niên có gương mặt đẹp, đôi mắt sáng….một nét quen thuộc đập vào mắt bà…

Đây chẳng phải là….

Cậu ta đột nhiên nhìn thấy bà đứng ngoài cổng, đôi mắt cậu ta cũng ngỡ ngàng giống như bà….

Bốn mắt nhìn nhau….đều không thể tin vào mắt mình….

Đúng là bác ấy ! Mẹ của Thanh Linh….

Vậy là cuối cùng…cậu cũng đã đợi được… đợi được đến giây phút này !

– Ơ ! Bà ấy kìa !- cô hàng xóm reo lên

Nhưng Nhật Nam không còn nhìn thấy xung quanh mình như thế nào nữa, cậu bước lại gần bà, trước con mắt ngỡ ngàng rưng rưng của bà, cậu cầm lấy tay bà nắm chặt đầy xúc động, nước mắt cậu khẽ rơi xuống :

– Cuối cùng thì cháu cũng đã đợi được bác…. Cháu thật sự…đã đợi rất lâu rồi….

– Cậu….- bà nhìn khuôn mặt đau đớn của Nhật Nam thì không khỏi bàng hoàng, nhưng cảm xúc chân thành đó làm nước mắt bà không hiểu sao cũng rơi xuống.

Chỉ cần bạn giữ một niềm tin….

Niềm tin vào một điều kì diệu….

Niềm tin vào hạnh phúc…

Thì nhất định bạn sẽ có được điều mà bạn muốn….

Nhật Nam luôn tin vào điều đó và bây giờ cậu thực sự đang có được điều đó.

Cuối cùng những cố gắng và niềm tin hi vọng của cậu đã mang lại cho cậu điều mà cậu mong muốn…

Cuối cùng cậu cũng biết Thanh Linh đang ở một nơi…dù rất xa nhưng nó vẫn đợi cậu…

Tạm biệt mẹ Thanh Linh với một cái ôm thật chặt đầy nước mắt, trái tim Nhật Nam sau bao nhiêu ngày u tối cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh sáng, một lần nữa nó lại đập những tiếng rộn rã reo mừng, một lần nữa cậu có cảm giác rằng cậu đang sống, một lần nữa cậu lại cảm nhận được hạnh phúc…

Cậu sẽ đến với Thanh Linh, đến ngay bây giờ…

Cậu đã đợi quá lâu ! quá lâu rồi ! Quá lâu để có thể đợi thêm dù chỉ là một phút một giây….

Chạy về nhà, ánh mắt cậu đầy sức sống, nụ cười cậu lấp lánh niềm vui….Nhật Nam không để ý bất kì con mắt tò mò nào đang nhìn mình. Cậu không còn bước những bước đi hờ hững mà đang bước những vội vã, đôi môi cậu không còn lảm nhảm những câu vô nghĩa mà nó đang hát một bài tình ca… Tất cả làm không gian xung quanh cậu trở thành một khu vườn đầy màu sắc….

Bước về phòng, Nhật Nam lại bắt đầu dọn dẹp vali giống như cậu đã từng làm… Và một lần nữa, cậu sẽ lại đến nước Mỹ xa xôi đó…

– Anh Nam…. Anh đang làm gì vậy?

Tiếng Bảo Ngọc làm Nhật Nam dừng lại, cậu khẽ thở dài rồi quay lại nhìn Ngọc, cậu cố gắng nói thật nhẹ

nhàng:

– Anh đi tìm Thanh Linh….

– Anh nói sao?- Bảo Ngọc sững sờ- Anh đi tìm chị Linh…. Anh…anh nói gì vậy?

Bảo Ngọc chạy đến, níu tay Nhật Nam:

– Chẳng phải anh đã đi tìm rồi sao? Sao bây giờ anh lại đi nữa?

– Lần trước anh không tìm thấy cô ấy… nhưng bây giờ thì anh đã biết cô ấy đang ở đâu….

Nhật Nam xách va li bước đi thật nhanh. Bảo Ngọc gần như chết lặng khi nghe được câu nói của Nhật Nam. Khi nghe người làm nói Nhật Nam đột ngột trở về khi trời còn chưa tối, khuôn mặt vui vẻ, nó cứ tưởng anh đã nghĩ thông suốt. Cái tin Nhật Nam đã tìm được Thanh Linh làm nó bàng hoàng, hoang mang và đau đớn….

Vội chạy theo Nhật Nam, nước mắt nó rơi xuống:

– Anh đừng đi! Anh Nam!!!!!!!

Nó giữ tay Nhật Nam kéo lại:

– Em xin anh đừng đi! Đừng bỏ em! Em xin anh đừng đi!

– Ngọc….- Nhật Nam nắm lấy tay nó gỡ ra- Anh luôn coi em là một cô em gái rất quan trọng với anh… Nhưng Thanh Linh, với anh, cô ấy là tất cả…