Snack's 1967
Câu truyện tình của tôi

Câu truyện tình của tôi

Tác giả: meomeoxinhxinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322370

Bình chọn: 9.00/10/237 lượt.

ả thực, nụ cười ấy đẹp mà thanh khiết vô cùng, nụ cười không vướng bận bất cứ ưu phiền gì của cuộc sống thường nhật, cứ như cô gái ấy sống chỉ để luyện cười vậy!

Mà đến thời gian còn phải ngẩn ngơ ngắm nhìn cô ấy thì sao tôi lại không chứ. Tôi đứng từ một chỗ khá sâu bên trong quán, tay chân cứng đờ nhìn Như. Cô ấy chắc không để ý có người đang nhìn mình nên vẫn nhìn ra ngoài, vẫn cười, cái cằm trắng tựa hờ lên tay. Đôi mắt trong veo cũng thuần khiết như nụ cười đấy, đôi môi chúm chím tựa hoa anh đào, có lẽ nhờ đôi môi đẹp vậy nên chỉ là một cái cười mỉm cũng làm chết một thằng con trai, như tôi!

Nhưng tôi cũng chưa phải…chết lắm, bằng chứng là tim tôi vẫn đập khá bình thường, tôi chỉ ngơ ngẩn vì nụ cười của cô ấy tí thôi, nên sau đó, thấy cô ấy hướng đôi mắt nhìn vào quyển báo, tôi lại quay xuống tiếp tục lau ly. Tôi tự cười mình một cái. Trước kia tôi thiếu gì con gái thích, thiếu gì cô xinh như thế để ý, nhưng đó là khi tôi có tiền. Giờ trong tay không còn gì cả, đến tiền đi học còn phải tự kiếm, thì lấy đâu ra được một cô gái xinh như vậy để ý chứ. Hơn nữa, tôi cũng chẳng phải có một vẻ ngoài ưa nhìn như thằng bạn thân, cô ấy mà phát hiện ra tôi nhìn cô ấy nãy giờ thì chắc sẽ cười tôi nhiều lắm. Nhìn cô ấy xinh như vậy, chắc cũng là tiểu thư con nhà danh giá. Tôi không nên phí thời gian…ngắm cô ấy làm gì.

Thế rồi khách đến đông đủ, tôi cũng quên bẵng cô gái xinh với nụ cười đẹp tựa nắng mai kia đi. Nhưng hình như là chúng tôi có duyên thì phải, chiều hôm đó, tôi lại gặp lại cô ấy. Lần này cô gái ấy đi cùng bạn. Cô bạn cô ấy quả thực cũng xinh, nhưng hình như bị vẻ đẹp của cô ấy che lấp hết rồi. Tôi cũng không biết là có phải mình tôi thấy vậy không, nhưng ánh mắt tôi chỉ dồn được mỗi vào cô ấy. Như đi cùng bạn vào bàn, rồi lại mang tờ báo Hoa học trò ra đọc. Cô bạn kia thì nói khá nhiều, nhưng cô ấy chỉ ậm ừ, rồi cứ cắm cúi đọc báo thôi. Thấy cô ấy đọc rồi cười rất tự nhiên, tôi thấy tim mình bắt đầu có biểu hiện bệnh lý rất lạ lùng. Tôi biết cái biểu hiện này là gì, tuy chưa thích ai, nhưng không phải ngu ngơ tôi không nhận ra là tim mình đang đập khá nhanh khi mang kem ra cho hai cô gái ấy. Đứng bên cạnh nhìn, Như còn xinh hơn nữa. Tôi thoáng thấy bối rối lạ thường. Không lẽ thích một người lại nhanh đến thế, tôi mới chỉ gặp cô ấy lần thứ hai. Mà thích một người chỉ bằng vẻ ngoài, điều đó thật không hay ho chút nào. Vì thế, nên tôi cố gắng đưa hình ảnh cô ấy ra ngay khỏi tâm trí. Mặc dù thế, những lúc không hiểu bản thân vô tình hay cố ý, tôi vẫn đưa mắt lén nhìn cô ấy. Dễ thương thật, lúc đó tôi chỉ thầm nghĩ như vậy.

Sau đó đã có một chuyện không mấy tốt đẹp xảy ra. Không hiểu từ đâu có một bọn côn đồ xông vào quán, bắt nạt chị vợ anh chủ. Trong quán lúc đấy toàn con gái, anh chủ cũng không có ở đây, tôi bỗng trở thành người bảo vệ duy nhất cho cả chị ấy lẫn Jewel. Nhìn bọn chúng đông mà dữ tợn như vậy, tôi cũng thấy lo lo, tất nhiên, nỗi lo đấy tôi chỉ để trong lòng. Tôi chưa đánh nhau bao giờ, cũng còn chưa gây sự với ai. Việc tôi làm được duy nhất là ra ngăn cản chúng không trêu ghẹo chị ấy. Bọn chúng cũng dọa nạt tôi, lúc đấy thì tôi không sợ nữa, cứ nghĩ đến chuyện cô ấy đang theo dõi tôi làm…người hùng là tôi lại thấy dũng cảm lạ thường. Và tôi bảo chị chủ gọi ngay cảnh sát. Bọn chúng có lẽ cũng sợ nên bỏ đi, sau khi để lại cho tôi một lời hăm dọa. Cũng may chưa có gì rắc rối hơn xảy ra.

Đến lúc này, tôi mới thở phào quay ra nhìn cô gái ấy – chính là Như. Hình như cô ấy không để ý đến chuyện ồn ào vừa xảy ra thì phải, đôi mắt vẫn nhìn vào tờ báo, không như cô bạn cô ấy đã nhỏm ra xem từ lúc nào. Tuy hơi thất vọng, tôi thấy cũng thật lạ là tại sao cô ấy lại bình thản đến thế khi mọi người trong quán đều tò mò ra xem. Không lẽ cô ấy lại tập trung vào tờ báo đến thế sao, hic. Mất công tôi làm người hùng mà. Tôi tự nhủ thầm như vậy, nhưng tất nhiên tôi không nói ra. Rồi cả buổi hôm ấy, tôi không sao rời mắt khỏi cô ấy được nữa, nhưng chỉ dám nhìn từ xa thôi, mặc dù tôi rất muốn biết xem cô ấy bao nhiêu tuổi, học trường nào. Nhìn thì chắc cũng chỉ bằng tuổi tôi thôi. Nhưng không đủ dũng khí để ra làm quen nữa, chưa bao giờ thấy mình ngốc nghếch đến vậy.

Lần đầu tiên gặp mặt là như thế. Thời gian qua đi, tôi vẫn làm ở Jewel nhưng những lần gặp cô ấy là rất hiếm. Mà lần nào vào, cô ấy cũng chăm chú làm việc gì đó của riêng mình nên tôi cũng chẳng có lý do gì để đến làm quen. Thời gian cứ trôi qua như thế, tôi có người để dõi theo hằng ngày, đó chính là khoảng thời gian mà tôi thấy cuộc sống ý nghĩa và vui vẻ nhất kể từ sau biến cố gia đình. Nhưng những ngày sau đó tôi phải chuẩn bị cho năm học mới, cô ấy chắc cũng vậy nên những lúc tôi ở quán không còn gặp cô ấy nữa. Phải nói là tôi đã vô cùng tiếc khi không làm quen được với cô ấy. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ không còn cơ hội được gặp nhau nữa.

Nhưng mọi chuyện lại không phải thế, lần thứ ba tôi gặp cô ấy chính là…vào ngày khai giảng của tôi. Hóa ra cô ấy học cùng trường với tôi. Hôm đó, cô ấy mặc áo dài trắng thướt tha, tóc thả dài xõa xuống hai b