
“Anh làm sao vậy?” Tử Thất Thất hỏi.
“Không có gì, chỉ là sớm tinh mơ em dùng phương thức như thế tới dụ hoặc anh, để cho anh cảm thấy toàn thân mềm nhũn, anh không có hơi sức đi làm, làm sao bây giờ?” Mặc Tử Hàn cố ý chơi xấu.
“Cái gì? Không còn hơi sức? Anh không phải muốn giả bộ rồi, nhanh lên một chút đi làm á!” Tử Thất Thất dùng sức cau mày, oán trách nói.
“Anh thật sự không còn hơi sức rồi, trừ phi. . . . . . Trừ phi. . . . . .”
“Trừ phi cái gì?” Tử Thất Thất hỏi.
“Trừ phi em lại hôn anh, như vậy anh sẽ lập tức khôi phục!”
“Anh nghĩ thì hay lắm!” Tử Thất Thất cự tuyệt.
“Ai. . . . . . Đừng hẹp hòi như vậy nha, dù sao cũng hôn má trái, má phải cũng có thể hôn một cái, như vậy mới cân bằng!”
“Anh đừng ở đó được voi đòi tiên!”
“Là em dụ dỗ anh trước đấy, anh bất kể, em phải phụ trách!”
Tử Thất Thất nhìn bộ dạng tựa vào trên ghế sa lon của hắn, rất rõ ràng người đàn ông này không đạt mục đích, nhất định sẽ ngồi lì trên ghế sa lon. Ai. . . . . . Đây chính là tự làm tự chịu, không thì tại sao cô lại hôn hắn? Xem đi xem đi, kết quả lại là đào hố, để cho mình té xuống rồi.
“Em biết rồi!” Cô thỏa hiệp mở miệng nói, “Anh đưa đầu qua đây một cút!”
Mặc Tử Hàn lộ ra nụ cười như ý, giống như là đứa trẻ lấy được kẹo, ngoan ngoãn đưa ra đầu của mình, giống như vừa rồi.
Tử Thất Thất nhìn bộ dáng của hắn, cười lần nữa duỗi dài cổ của mình, hướng tới má phải của hắn hôn.
Mà đang lúc môi Tử Thất Thất sẽ lập tức chạm được mặt của hắn thì Mặc Tử Hàn nắm lấy thời cơ, đột nhiên quay đầu, môi Tử Thất Thất vừa vặn dính vào trên miệng của hắn.
Tử Thất Thất đột nhiên trợn to hai mắt, lập tức rời đi môi của hắn.
“Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh. . . . . .”
“Ha ha! Rốt cuộc khôi phục hơi sức, anh muốn đi làm, vợ ơi. . . . . . Chờ anh trở lại ăn tối a!” Mặc Tử Hàn vui vẻ nói xong, lập tức chiếm tiện nghi liền chạy trốn.
Tử Thất Thất nhìn hắn đi ra cửa phòng, dùng sức dậm chân một cái.
“Đáng giận Mặc Tử Hàn, khốn kiếp ——” cô tức giận mắng, nhưng trên mặt lại ửng đỏ cùng nụ cười nơi khóe miệng, đúng là miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo.
※※※
Điểm tâm đi qua.
Tử Thất Thất đi tới phòng của Vũ Chi Húc, đưa tay gõ cửa phòng một cái.
“Cốc, cốc, cốc!”
“Người nào à?” Bên trong cửa truyền đến âm thanh Vũ Chi Húc.
“Là tôi, Tử Thất Thất!” Tử Thất Thất đáp lại.
“Vào đi!”
Tử Thất Thất mở cửa phòng, đi vào bên trong phòng, trở tay đóng cửa phòng lại.
Vũ Chi Húc lúc này miễn cưỡng nằm ở giường, hai mắt nửa mở nửa khép nhìn cô nói, “Tôi mới vừa vặn ngủ, cô tìm tôi làm gì à? Cô không mệt à? Cả đêm cũng không ngủ!”
“Anh nhanh lên một chút á…, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh!” Tử Thất Thất đứng ở bên giường, nghiêm túc mở miệng.
“Có chuyện ngày mai rồi hãy nói, để cho tôi ngủ trước một cái! Nếu không chờ tôi hai giờ, hai giờ sau tôi đi tìm cô!” Vũ Chi Húc nói xong, liền ôm gối đầu, nhắm hai mắt lại.
Tử Thất Thất dùng hai tay bắt lấy chăn, sau đó dụng lực vén lên, đem chăn ném xuống đất, sau đó lớn tiếng nói, “Anh nhanh lên một chút đứng lên cho tôi, chờ một chút ngủ tiếp!”
“Ai. . . . . .” Vũ Chi Húc thật sâu than thở, sau đó từ từ ngồi dậy, buồn bã mà nói, “Tử Thất Thất, cô biết không? Tôi từ lúc còn rất nhỏ bị ba nuôi lượm về, sau đó liền mỗi ngày đều bắt đầu luyện tập, buổi tối chỉ có thể ngủ hai giờ, từ đó về sau, tôi liền thề, chờ tôi trưởng thành, khi chính mình có thể chăm sóc mình, tuyệt đối muốn đem cảm giác khi còn bé tất cả cũng bù lại, cho nên. . . . . .” Hắn nói xong, liền lại không có lực ngã xuống giường, nỉ non mà nói, “Để cho tôi ngủ một chút, một chút thôi!”
Tử Thất Thất nhìn bộ dáng của hắn, thật sâu cau mày, bất đắc dĩ nói, “Được rồi, sẽ để cho anh ngủ một chút, bọn ta một chút lại tới tìm anh!”
Cô nói xong, liền xoay người đi ra hai bước, sau đó khom lưng đem chăn ném xuống đất nhặt lên, vỗ hai cái bụi bậm, sau đó trùm lên trên người Vũ Chi Húc. Sau lần nữa xoay người hướng cửa phòng đi.
“A. . . . . . Đợi chút. . . . . .” Vũ Chi Húc đột nhiên lại mở miệng, mơ mơ màng màng nói, “Chờ tôi mười phút là tốt rồi, chờ tôi mười phút. . . . . . Mười phút!”
Mười phút?
Tử Thất Thất quay đầu nhìn hắn, nghi ngờ nói, “Anh sẽ không phải là đang đùa tôi đi? Mười phút thật có thể tỉnh sao? Tôi cho anh biết, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, tôi không đến cùng anh náo loạn!”
“Ừ. . . . . . Mười phút. . . . . . Liền hết sức. . . . . . Chuông . . . . . .” Vũ Chi Húc nói xong, liền lập tức tiến vào mộng đẹp.
Tử Thất Thất một lòng nhìn của hắn mặt ngủ, sau đó từng bước từng bước đi tới bên giường. Hắn là thật ngủ mơ hồ, hay là đang đùa bỡn cô à? Chỉ là năm năm này ở đảo Bali, hắn ngược lại mỗi ngày đều sẽ ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, mà còn kỳ diệu hơn, trời mới vừa tối, là hắn có thể lập tức ngủ. Mỗi ngày đại khái ngủ mười tám giờ trở lên. Mà gần đây hắn dường như thật không có thế nào ngủ, cũng cô bảo vệ hắn, cho nên. . . . . . Đây là thật hay sao?
Thôi!
Trông nom thiệt giả, mới mười phút mà thôi, thì chờ một chút tốt lắm!
Cô cầm lấy một cái ghế, ngồi ở bên giường, hai m