
ể không được, xem ra. . . . . . Chỉ có thể liều mạng!
Hai mắt hắn đột nhiên thay đổi lạnh lùng, chỉa súng xuống phía dưới Vũ Chi Húc, thân thể khẽ dịch chuyển sang một bên, “Đùng ——” nhất thương, đánh hướng Chung Khuê tay phải, Chung Khuê tay trong nháy mắt chảy ra màu đỏ máu tươi, đầu chim ưng gậy trong tay rơi xuống đất.Cùng lúc đó, thời điểm hắn nổ súng, Vũ Chi Húc cũng bóp cò, “Đùng——” một phát trúng bả vai Mộc Sâm , hơi lệch một chút nếu không đã trúng ngay tim, nếu như không phải hắn khẽ dời thân thể, hiện tại đã sớm bị mất mạng. Chân mày Mộc Sâm đột nhiên nhíu lên khi viên đạn bay thẳng vào vai hắn, thế nhưng hắn lại cắn răng nhịn đau, chân hướng phía bên phải một bước, đem súng trong tay hơi dời bên trên, chỉ vào Vũ Chi Húc, bóp cò, lúc này Vũ Chi Húc cũng ra tay.
“Đùng——”
“Đùng——”
Hai tiếng súng cùng nhau vang lên, hai viên đạn nhỏ chính xác đụng vào nhau, trong nháy mắt thay đổi quỹ đạo.
Lúc này Mộc Sâm lại một lần nữa một bước đi về phía Chung Khuê, Chung Khuê cho là hắn muốn công kích mình, lập tức lui về phía sau một bước, nhưng Mộc Sâm lại đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng tay kéo thật mạnh giật lấy cây batoong trong tay Chung Khuê
Hai mắt Chung Khuê trợn to, hắn vừa nói “ngươi có thể nghỉ ngơi”, là đã cho rằng vật cần tìm đang ở bên trong cây batoong. Đáng chết! Không thể bị hắn lấy đi.
“Chi Húc, giết hắn đi!” Hắn gầm nhẹ ra lệnh.
“Dạ!” Vũ Chi Húc trong nháy mắt đem họng súng lần nữa chỉ hướng Mộc Sâm.
Chân mày Mộc Sâm nhíu chặt, đột nhiên đứng lên, sau đó xoay người một sải bước đi hướng cửa sổ, đột nhiên”Đùng ——” một phát đạn xuyên qua lưng hắn, thân thể hắn đột nhiên chấn động, gắng gượng đau đớn kịch liệt lần nữa đi đến cửa sổ, sau đó tung người nhảy xuống.
Chung Khuê lập tức gần cửa sổ, hai mắt nhìn về phía mặt đất tối đen, người. . . . . . Đã sớm không thấy bóng dáng.
“Đáng chết!” Hắn mắng.
Mộc Sâm đã trốn thoát rồi, đáng ngạc nhiên là Vũ Chi Húc vừa mới bắn ngay chỗ hiểm, hắn còn có thể sống được mà trở về Mặc gia sao?
“Lập tức phái người đuổi theo!” Hắn vội vàng ra lệnh.
“Dạ!” Vũ Chi Húc lập tức lui ra, lúc xoay người khóe miệng hắn khẽ nhếch lên tà ác.
Mặc dù phát súng kia giống như đánh trúng chỗ yếu , nhưng may mắn là hơi chệch tim trong gang tấc, cho nên không lấy đi mạng Mộc Sâm.
Mặc dù hắn không thích Mặc Tử Hàn, nhưng là giúp hắn một chút cũng không uổng phí, bởi vì kế tiếp, nhất định sẽ có một màn kịch vui lập tức trình diễn. . . . . .
※※※
Biệt thự họ Mặc
Cổng lớn
Mộc Sâm nhanh chóng lái một chiếc xe hơi màu đen tiến vào biệt thự Mặc gia, máu trên bả vai lưng không ngừng tuôn ra, ghế ngồi cũng sớm bị nhuộm đỏ, mà hai mắt hắn đã sớm thay đổi mơ hồ không rõ, nhưng cố kiên trì một tia ý thức cuối cùng dừng xe ở cửa chính.
Hắn mở cửa xe, thân mình lảo đảo từ trong xe đi ra, trong tay nắm cây batoong cướp đươc từ tay Chung Khoe thật chặt, hai mắt trợn to nhìnbiệt thự ba tầng ngay trước mặt
Mặc dù hắn không thành công trong việc giết chết Chung Khuê, nhưng nhiệm vụ thứ nhất, cuối cùng hắn đã hoàn thành.
. . . . . .
Thư phòng lầu hai
“Cốc, cốc, cốc!”
Mặc Tử Hàn từ sau bữa cơm chiều vẫn ngồi ở trong thư phòng chờ đợi tin tức của Mộc Sâm , bây giờ rốt cuộc đã nghe được âm thanh trở về.
“Vào đi!” Hắn lạnh lùng mở miệng.
“Cạch, cạch!” Cửa phòng được mở ra,cả người Mộc Sâm đầy máu bước vào trong phòng, mặc dù ý thức của hắn đã không rõ rệt, thân thể đã hoàn toàn kiệt quệ, thế nhưng khuôn mặt hắn vẫn lạnh như băng, giống như chưa xảy ra chuyện gì, đi tới trước bàn, đứng trước mặt Mặc Tử Hàn .
“Đồ lấy được sao?” Mặc Tử Hàn nhìn áo khoác hắn nhuộm đầy máu tươi, lạnh lùng hỏi.
“Vâng!” Mộc Sâm cứng nhắc cúi đầu trả lời, đem gậy batoong đặt trên bàn sách.
Mặc Tử Hàn nhìn cây batoong của Chung Khuê , chân mày không khỏi hơi nhíu lên.
Lão hồ ly kia, thì ra là lão căn bản không đem đồ vật giấu ở một nơi thật xa, mà đặt ngay bên cạnh lão, hơn nữa còn là nơi khiến cho người khác không dễ dàng phát hiện,không may Mộc Sâm có thể tìm được, quả nhiên hắn không nhìn lầm người.
Hắn vươn tay cầm gậy batoong lên , hai mắt quyét mộ vòng từ trên xuống dưới, sau đó nhìn chằm chằm đầu gậy chim ưng, mở nó ra thì từ trong gậy rơi ra một tờ giấy
Mở ra vừa nhìn!
Quả nhiên chính là tờ khế ước mà hắn đã ký tên.
Khóe miệng vui vẻ nâng lên, sau đó hài lòng nói, “Làm rất tốt! Chung Khuê đâu? Đã giết hắn sao?”
“Thật xin lỗi , thuộc hạ thất thủ, chỉ là đả thương tay hắn, không lấy được mạng hắn!” Mộc Sâm cúi đầu đáp lại.
Nụ cười trên khóe miệng Mặc Tử Hàn hơi thu hồi một chút, nhưng cũng không có trách cứ hắn, chỉ nhàn nhạt nói, “Có thể đem đồ cầm về, đã nói lên ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, những chuyện khác, ta tự sẽ xử lý!”
“Thật xin lỗi, tôi rõ ràng có cơ hội giết hắn, nhưng tôi lại. . . . . .” Mộc Sâm cau mày thật sâu, đột nhiên kiên định nói, “Lần sau tôi nhất định sẽ giết hắn, tuyệt không làm cho ngài thất vọng!”
“Được rồi, ngươi nên đi băng bó vết thương đi!” Mặc Tử Hàn lạnh giọng ra lệnh.
“Dạ!”
Mộc Sâm nghe lệnh, sau đó quay đầu hướng cửa phòng đi ra, máu theo gối áo khoác,