pacman, rainbows, and roller s
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần cuối)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần cuối)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324584

Bình chọn: 10.00/10/458 lượt.



“Anh cứ như vậy muốn hắn chết sao? Nhưng hắn là ba của anh a!” Phương Lam cắt đứt lời hắn, tức giận gầm nhẹ.

Mặc Thâm Dạ nghe cô nói, chân mày sâu nhăn từ từ buông ra, sau đó lộ ra gương mặt thương tâm, nói, “Anh cũng không hy vọng hắn chết, nhưng là. . . . . . Đây là sự thật, không phải anh không tin tưởng!”

“Sự thật?” trên mặt Phương Lam lộ ra vẻ nghiêm túc, nói, “Anh nghiêm túc tỉ mỉ điều tra qua sao? Anh xác nhận hắn tắt thở sao? Hoặc là dừng nhịp tim rồi?”

“. . . . . .” Mặc Thâm Dạ đột nhiên trầm mặc.

“Anh không tự mình xác nhận tại sao nói hắn đã chết? Hơn nữa. . . . . . Anh có tận mắt nhìn thấy hắn được chôn cất trong quan tài sao?” Phương Lam lại hỏi.

“. . . . . .” Mặc Thâm Dạ như cũ trầm mặc.

“Nói cho anh biết, em có điều tra cái chết của hắn, em đi tìm người hạ táng, mặc dù bọn họ cũng bị che miệng, nhưng ta dùng hết phương pháp, từ trong miệng bọn hắn biết được, trong quan tài căn bản không có người, hơn nữa em sợ bọn họ nói dối, đêm khuya không người đào quan tài, bên trong căn bản không có gì cả, em nhớ. . . . . . Hắn trước đây đã nói, sau khi hắn chết nhất định sẽ xuống Địa ngục, nhất định sẽ bị khốc hình tàn khốc nhất, cho nên ít nhất để cho thân thể hắn không bị lửa đốt, ít nhất để cho thân thể hắn không chịu đựng lửa ngục thống khổ, cho nên hắn nói hắn tuyệt đối không lựa chọn hỏa táng, như vậy. . . . . . Thi thể của hắn đâu? Đi đâu?” Phương Lam đột nhiên chất vấn.

Mặc Thâm Dạ nghe cô nói, hai mắt càng trừng càng lớn.

Thi thể của ba không có trong quan tài?

Ba hắn thật không chết sao?

“Này. . . . . . Này. . . . . . Cái này không thể nào. . . . . . Anh rõ ràng. . . . . . Anh rõ ràng thấy Mặc Tử Hàn tự tay giết hắn rồi, làm sao có thể. . . . . .”

“Anh nói cái gì?” Phương Lam đột nhiên khiếp sợ cắt đứt lời hắn, cũng khiếp sợ nói, “Anh nói hắn bị Mặc Tử Hàn giết chết?”

Mặc Thâm Dạ trong nháy mắt hồi hồn, lập tức ý thức được mình nói bậy.

“Mặc Tử Hàn tại sao muốn giết hắn? Hắn tại sao muốn tự tay giết ba của mình? Hắn không phải bị người ám sát sao? Anh nói cho em biết. . . . . . Nói cho em biết đây rốt cuộc là chuyện gì!” Phương Lam kinh hoảng chất vấn.

“. . . . . .” Mặc Thâm Dạ đóng chặt miệng mình, căn bản không tính nói.

“Nói cho em biết nhanh lên!” Phương Lam rống to ra lệnh.

“. . . . . .” Mặc Thâm Dạ lại như cũ ngậm miệng không nói.

“Được, anh không nói cho em biết, vậy em đi hỏi Mặc Tử Hàn, em hỏi người trong cuộc!” Phương Lam nói xong, liền sải bước đi vào biệt thự, từ bên người Mặc Thâm Dạ vội vã sát qua, muốn đi tìm Mặc Tử Hàn chất vấn.

Mặc Thâm Dạ lập tức xoay người, đồng thời đưa ra một cái tay, muốn đem cô đánh ngất xỉu.

Phương Lam nhanh chóng đưa tay, bắt được tay hắn đánh tới, cũng quay đầu lạnh lùng nói, “Anh đừng mơ tưởng ngăn lại em!”

Chân mày Mặc Thâm Dạ khẽ nhíu lên, khóe miệng ưu sầu từ từ nâng lên, khổ sở cười nói, “Thật xin lỗi, anh nhất định phải ngăn cản em!”

Tiếng nói còn chưa rơi xuống, hắn đột nhiên nhanh chóng đưa một cái tay khác, cô không còn kịp ngăn trở, trong nháy mắt đánh cô ngất xỉu.

Hai mắt Phương Lam đột nhiên tối đen như mực, sau đó mất đi tất cả ý thức.

Mặc Thâm Dạ lập tức vịn thân thể cô, bồng cô lên.

Xoay người, vừa định rời khỏi, liền thấy Mặc Tử Hàn từ cửa chính đi vào, hai người mặt đối mặt.

“Vận khí của em thật tốt, nếu như xuất hiện sớm mấy giây, sợ rằng Ngày Tận Thế sẽ đến!”

Gương mặt Mặc Tử Hàn lạnh lùng nghe hắn nói nhỏ, hai mắt khẽ rũ xuống nhìn cái rương màu đen, bên trong là thuốc nổ, sau đó lại ngước mắt nhìn Phương Lam trong ngực hắn, tưởng rằng hắn nói chuyện này, nên cũng không đáp lại, trực tiếp lạnh lùng đi vào biệt thự.

Khóe miệng Mặc Thâm Dạ khẽ mỉm cười, đưa lưng về phía hắn khẽ lớn tiếng nói, “Mặc dù anh không rõ lắm em tại sao muốn đem Tử Thất Thất giấu đi, nhưng, nếu như em không phải nhanh đem cô ra ngoài, có thể sẽ hỏng bét a!”

Mặc Tử Hàn căn bản cũng không có để ý lời của hắn, trực tiếp đi lên lầu.

Hai mắt Mặc Thâm Dạ khẽ liếc về phía sau, sau đó liền ôm Phương Lam sải bước ra khỏi biệt thự.

※※※

Lối đi bộ, Mặc Thâm Dạ ngồi ở ghế lái, sau khi đánh Phương Lam ngất xỉu, không tới 20′ Phương Lam đã tỉnh lại, sau cổ đau đớn khiến cô dùng sức cau chặt chân mày.

Hai mắt Mặc Thâm Dạ nhìn kiếng chiếu hậu, trên mặt là nụ cười bất cần đời, “Thật không hỗ là Tiểu Lam lam, nhanh như vậy đã tỉnh, xem ra trước kia anh huấn luyện em thật không uổng phí!”

Phương Lam trầm mặc từ sau xe ngồi dậy, mặt nhìn đêm khuya.

Sống lưng Mặc Thâm Dạ không khỏi có chút rét run.

“Anh cho rằng như vậy có thể ngăn cản em?” Phương Lam lạnh lùng mở miệng.

“Anh cũng không phải muốn ngăn cản em, chỉ là em nói ba không chết, cho nên anh cảm thấy chúng ta cần cẩn thận tra rõ, sau đó sẽ xử lý chuyện này!”

“Cái này và cái đó là hai chuyện khác nhau, hơn nữa em không cần cùng anh điều tra, giống như anh là hiếu tử, em ghét nhất, em cũng không muốn nhìn thấy anh, gặp lại!” Phương Lam đột nhiên tức giận nói, đột nhiên mở cửa xe, trong khi xe vẫn còn chạy, nhảy xuống xe.

“Lam Lam ——” Mặc Thâm Dạ sợ hãi kêu.

CHƯƠNG 302: OAN GIA NGÕ