
c Tử Hàn đột nhiên ở trong phòng ăn yên tĩnh dùng sức ho khan một tiếng, sau đó hai mắt hơi có chút lúng túng nhìn cô nói, ‘’Em ở đây cười cái gì ?’’
Trong nháy mắt, trên mặt Tử Thất Thất hiện ra nụ cười sáng lạn, cũng tiếp tục mỉm cười nhìn hắn nói : “Không có gì nha, chẳng qua là cảm thấy anh vừa rồi. . . . . .” Cô cố ý muốn nói lại thôi, lòng xấu xa muốn vì bảo bối của cô báo thù.
“Anh vừa rồi? Thế nào?” Mặc Tử Hàn nghi ngờ hỏi, không hề phòng bị liền tiến vào trong cạm bẫy của cô.
“Ha ha ha. . . . . .” Tử Thất Thất đột nhiên vui vẻ cười ra tiếng, sau đó nhẹ giọng nói, “Em chỉ là cảm thấy mới vừa anh thật đáng yêu, chính là như vậy!”
Cái gì?
Đáng yêu?
Kungs túng trên mặt Mặc Tử Hàn trong nháy mắt gia tăng.
Bỗng nhiên trong lúc đó, ba tiểu quỷ mới vừa im xuống, đang nghe những lời này lại một lần nữa sinh động hẳn lên.
“Ai nha mẹ, không nói không biết, bị mẹ nói như thế, thật đúng là để cho con giật mình, ba tuy bề ngoài kiên cường nhưng trong xác thực ẩn chứa thành phần đáng yêu, rất có tiềm chất hoa mỹ nam a!” Mặc Thiên Tân lập tức mở miệng.
“Không sai, ba, giống như kiểu chú đáng yêu, hiện tại rất nhiều nữ otaku (chui trong nhà) cũng rất ưa thích, đây chính là trong truyền thuyết đại thúc cũng rất manh nha, nếu như âm thanh của ba làm nũng một chút, thì càng nhiều phiếu rồi !” Mặc Thiên Ái lập tức phụ họa.
“Ừ. . . . . . Ừ. . . . . .” Mặc Thiên Ân liên tục liền hai lần xác định, vô cùng tiếc chữ như vàng mà nói bốn chữ : “Đúng là như thế!”
Trong nháy mắt, mặt Mặc Tử Hàn thật giống như bị chiếu xạ đèn nê ông. Xích Chanh Hoàng Lục Thanh Lam Tử, bảy thứ màu sắc không ngừng biến đổi.
Vũ Chi Húc ngồi ở một bên xem náo nhiệt, nụ cười trên khóe miệng đã sớm che giấu không được.
Tử Thất Thất giả bộ ngu ăn bữa ăn tối trên bàn, hai mắt thỉnh thoảng nhìn về phía mặt của Mặc Tử Hàn, sau đó không nhịn được cười trộm.
Mặc Tử Hàn tức giận nhìn chằm chằm mỗi người trên bàn, lửa giận trong lòng không ngừng lên cao. Nhưng mà lại là không cách nào hướng tới bọn hắn phát tiết ra ngoài, cho nên không thể làm gì khác hơn là”Phanh” một tiếng vỗ bàn, sau đó lạnh lùng nói: “Ta ăn no, các ngươi chậm dùng!”
Nói xong, hắn liền sải bước hướng cửa phòng ăn đi.
Trên bàn năm người cũng cười nhìn đối phương, sau đó cùng nhau lộ ra vẻ mặt tà ác. . . . . .
“Đi thong thả, người đàn ông đáng yêu!”
“Đi thong thả, chú đáng yêu!”
“Đi thong thả, ba đáng yêu!”
“Đi thong thả, ba đáng yêu!”
“Đi thong thả, ba đáng yêu!”
Năm người trăm miệng một lời, âm thanh vô cùng vang dội, cả phòng ăn cũng quanh quẩn thanh âm của bọn hắn, qua lại xoay vài hồi.
Hai chân Mặc Tử Hàn đột nhiên dừng ở cửa phòng, nghe sau lưng thanh âm năm người, gò má lạnh như băng đột nhiên thay đổi đỏ lên. Lần đầu tiên. . . . . . Hắn có một loại cảm giác muốn độn thổ.
Ghê tởm!
Bọn này đáng chết khốn kiếp. . . . . .
“Rắc rắc!” Hắn đem cửa phòng nhanh chóng mở ra, sau đó sải bước đi ra cửa phòng, xoay tay lại dùng sức vung, cửa phòng”Phanh ——” bị đóng.
“Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . .”
Bên trong phòng vang lên tiếng cười vui vẻ, trên mặt mỗi người giống như những bông hoa mùa xuân, vô cùng xinh đẹp.
. . . . . .
Ngoài cửa phòng ăn.
Mặc Tử Hàn nghe từ bên trong cửa truyền tới tiếng cười, tức giận nhíu mày. Nhưng mà trong nháy mắt giãn ra, sau đó khóe miệng cũng chầm chậm nâng lên. Mặc dù có chút nổi giận, nhưng là nghe tiếng cười như vậy, hắn đâu còn có thể nóng giận đây?
Nếu như có thể lựa chọn.
Hắn nguyện ý bị trêu cợt như vậy cả đời, cũng không nguyện dấn thân vào hắc đạo, làm một ma quỷ máu lạnh.
Cười thôi. . . . . .
Tận tình cười thôi. . . . . .
Sau đó, hạnh phúc thôi. . . . . .
Cho đến vĩnh viễn. . . . . .
※※※
Sau buổi cơm tối
Tử Thất Thất trở lại lầu hai, đi tới cửa phòng ngủ. Bởi vì là gian phòng của mình, cho nên cũng không có gõ cửa, trực tiếp đem cửa phòng mở ra, đi vào bên trong phòng. Mà lúc này, trong phòng không có một bóng người, chỉ có y phục xốc xếch của Mặc Tử Hàn đặt ở trên giường, còn trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Đang tắm?
Thế nhưng có thể nhàn nhã tắm rửa, có phải hay không hắn cũng không có tức giận đây?
“Ha ha. . . . . .” Tử Thất Thất nhẹ giọng cười, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Đi tới bên giường, cầm lên y phục hắn cởi xuống, chỉnh tề xếp tốt, nhưng là chợt. . . . . . Hai tay của cô dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào y phục Mặc Tử Hàn. Trong đầu đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ. Hắn có thể hay không đem vật kia vẫn luôn mang theo bên mình đây? Dù sao cũng là vật quan trọng như vậy, đặt ở bên cạnh mình mới an toàn nhất chứ? Nhưng là, nhưng là đồ nguy hiểm, hơn nữa dùng lấy thân phận của Mặc Tử Hàn, là nhất bị cảnh sát chú ý, bọn họ tìm lý do tới lục soát thân thể của hắn, chẳng phải là bị tóm? Cho nên cũng sẽ không đặt ở trên người của mình chứ?
Chân mày thật sâu nhíu lên, hai mắt Tử Thất Thất đột nhiên chuyển dời đến cửa phòng tắm.
Bất kể!
Tìm một chút xem đi, coi như là hy vọng mong manh, cũng không thể buông tha.
Cô lập tức thu hồi tầm mắt của mình, đôi tay bắt đầu tìm kiếm