
ư là đang khóc chứ? Cười như vậy, cậu vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.
“Thế nào? Tại sao nhìn chằm chằm mẹ vậy!” Tử Thất Thất cười hỏi.
“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy mẹ hôm nay rất đẹp!” Mặc Thiên Tân giả bộ vui vẻ.
“Vậy bình thường mẹ không đẹp sao?”
“Đương nhiên đẹp rồi, chẳng qua là hôm nay đặc biệt đẹp, ai….. Bất quá mẹ cũng chỉ có khuôn mặt lớn lên là được, đây là một ưu điểm!” Cậu không khỏi liền cảm thán mang theo trào phúng.
“Tiểu tử thúi này, con có phải không muốn ăn sáng hay không?” Tử Thất Thất đột nhiên lộ ra bộ mặt hung thần ác sát.
“Mẹ con sai rồi, so với khuôn mặt của mẹ, con cảm thấy bữa ăn sáng quan trọng hơn!”
“Con… Con… Tiểu tử thúi!” Tử Thất Thất giơ lên thiết quyền của mình muốn đánh người.
“Đừng oa, ba cứu mạng!” Mặc Thiên Tân kêu to, nhanh chóng chạy tới phía sau Mặc Tử Hàn.
Tử Thất Thất đuổi theo, đột nhiên chạm mặt đụng vào Mặc Tử Hàn, khuôn mặt hai người gần gũi mặt đối mặt, mà Mặc Thiên Tân núp ở phía sau Mặc Tử Hàn cười trộm, nhìn bộ dáng xấu hổ của hai người bọn họ giờ này.
Một nhà ba người chơi trò diều hâu bắt gà con này, cậu đúng là chờ đợi thật lâu, ảo tưởng thật lâu, thật vất vả cậu mới nắm được cơ hội, đương nhiên muốn chơi nhiều nhiều chút rồi, hắc hắc….
“Anh…. Anh….. Tránh ra!” Tử Thất Thất xấu hổ mở miệng, nháy mắt mặt đỏ tai hồng.
“Không…. Không cho!” Mặc Tử Hàn vừa mở miệng, so với cô cũng không khá hơn bao nhiêu.
Hai người ngây ngốc đứng đó, Mặc Thiên Tân núp ở phía sau chờ đến nóng nảy.
Tại sao phải đỏ mặt chứ?
Ai…. Bọn họ là học sinh trung học mới biết yêu sao?
“Quên đi, không chơi, nhàm chán muốn chết, ăn cơm!” Cậu oán trách nói, an vị trên ghế.
Mà Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất hai người lại trầm mặc vài giây, cuối cùng người nào đó thật sự không kiên trì nổi loại không khí này, cho nên lập tức nói, “Ăn…. Ăn cơm đi!”
Nói xong, Tử Thất Thất liền xoay người, muốn ngồi ở bên người Mặc Thiên Tân.
Mà Mặc Tử Hàn đột nhiên bắt lấy tay cô, kiên quyết lôi cô đến chỗ đối diện Mặc Thiên Tân, ngồi ở bên cạnh mình, mà bàn tay kia vẫn nắm cô gắt gao không chịu buông ra.
“Cái kia…..” Tử Thất Thất nhìn cơm trên bàn, lúng túng mở miệng nói, “Anh muốn…. Để em ăn như thế nào?”
Cô nói xong liền giật giật tay phải bị anh bắt được, muốn tránh thoát, nhưng Mặc Tử Hàn cũng nắm rất chặt, dùng sức nắm, chính là không chịu buông tay.
“Ăn như vậy!” Anh đột nhiên cầm lấy đôi đũa trên bàn, gắp một món trên bàn đưa đến bên miệng cô, ra lệnh nói, “Há mồm!”
Lần trước không có làm được, lần này tuyệt đối phải thành công.
Cái trán Tử Thất Thất rõ ràng có chút xấu hổ.
Người đàn ông này rốt cuộc là có sợi dây nào không được bình thường? Tại sao từ sáng sớm bắt đầu tựa như một đứa trẻ? Tại sao bày ra biểu tình vui vẻ này? Nếu không có ý định lấy cô, vậy thì….. Cũng đừng có đối đãi với cô như vậy.
Trái tim, đột nhiên lại co rút đau đớn, nhưng trên mặt cô lại không có bất kỳ thay đổi gì.
Hai mắt nhìn thức ăn bên miệng, cô chậm rãi mở to miệng, ăn vào, cũng là có chút chua sót.
“Thật ngoan!” Mặc Tử Hàn nói xong lại đột nhiên nhích tới gần, khẽ hôn môi cô.
Tử Thất Thất khiếp sợ nháy mắt sửng sốt.
Mặc Thiên Tân đối diện cũng kinh ngạc trừng lớn hai mắt, sau đó có chút xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, “Khụ, khụ!”
Tử Thất Thất nghe xong trở lại bình thường, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm anh.
Mặc Tử Hàn đôi môi mân cùng một chỗ, gợi lên nụ cười đắc ý.
“Em muốn tự ăn, anh mau buông em ra!” Tử Thất Thất giận.
“Không được, hôm nay tay em không được đụng vào bàn ăn, anh muốn giúp em ăn cho đến khi no mới thôi!”
“Anh…. Buông em ra, khốn kiếp !”
“Nào…. Há mồm, a…….”
Mặc Thiên Tân nhìn một nam một nữ đối diện đang không ngừng liếc mắt đưa tình, chỉ có thể than thở lắc đầu, xem ra cậu ở chỗ này chính là một bóng đèn, bất quá cái bóng đèn này lại phát sáng, nói vậy bọn họ cũng nhìn không tới.
Quên đi, vì ăn bữa ăn sáng thật ngon, hắn bưng phần của mình đi lên lầu hai.
Bởi vì cái gọi là: nhắm mắt làm ngơ…. không thích hợp với trẻ em!
Mặc Tử Hàn khóe mắt liếc nhìn Mặc Thiên Tân đi lên lầu, thẳng đến bóng người của cậu biến mất khỏi tầm mắt, anh đột nhiên buông đôi đũa trong tay, mạnh mẽ đem Tử Thất Thất từ trên ghế ôm lấy, nhẹ nhàng đem cô đặt ở trên hai chân của mình, sau đó quay mặt cô ra, hôn lên môi cô.
“A…. Ưm…..” Tử Thất Thất sợ hãi kêu, bị nụ hôn của anh chiếm đoạt, cả đại sảnh nháy mắt yên tĩnh.
Tử Thất Thất kinh ngạc trừng lớn hai mắt, gần gũi nhìn hai mắt Mặc Tử Hàn, mặt cô càng ngày càng đỏ, mà hai tay cũng không ngừng giãy dụa, nhưng hoàn toàn bị anh chế phục, cuối cùng cũng chỉ có thể tùy ý anh hôn, càng ngày càng sâu, càng ngày càng đậm, càng ngày càng nóng…..
Nụ hôn thật nồng nàn, giống như anh nói anh có bao nhiêu thích cô. Nhưng….. Hết thảy cũng chỉ là hư tình giả ý…..
Cô đã nhận rõ thực tế.
Quên đi, đàn ông…. Căn bản là không đáng tin tưởng.
Đột nhiên, cô buông lỏng tất cả sức lực, không giãy dụa nữa, không hề phản kháng, tùy ý anh không ngừng hôn, tùy ý anh không ngừng cướp đoạt, hút lấy ngọt ngào của cô, hút lấy hô hấp của cô, thật dài thật lâu bịt kín m