
a cô sao? Chỉ cần quan tâm một chút như vậy……. Anh cũng sẽ không thể hỏi cô như vậy.
“Thật không? Cô ấy thật sự sẽ đến chứ?” Bách Hiên lại mở miệng một lần nữa, nhẹ giọng hỏi, nhìn về phía trước chờ đợi câu trả lời của cô
Lại nghe thấy giọng nói của anh một lần nữa, Hạ Thủy Ngưng cảm thấy vết thương của mình lại bị rắc thêm một lớp muối.
Cô dùng sức cắn răng, khuôn mặt rối rắm sắp bùng phát lửa giận, nặng nề chỉ phun ra một chữ: “Có!”.
Trong lòng Bách Hiên đột nhiên sinh ra cảm giác hưng phấn.
Anh muốn gặp cô ấy, muốn gặp cô ấy khẩn cấp, muốn gặp cô ấy đến mức ngay cả suy nghĩ của chính anh cũng không kiềm chế được, nhưng mà nhất định phải gặp ở tiệc đính hôn sao? Bọn họ chỉ có thể gặp mặt ở loại tình huống này sao?
Không khỏi, anh có chút thất vọng, trái tim cũng ẩn ẩn đau.
“Anh Hiên…….”. Hạ Thủy Ngưng nhẫn nại tất cả khuất nhục, nhẫn lại nước mắt sắp rơi xuống, đưa lưng về phía anh nhỏ giọng nói: “Anh thật sự đã quên lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta sao? Anh thật sự đã quên mất những lời anh đã từng nói với em sao? Anh thật sự không nhớ rõ anh đã cứu một cô gái nhỏ từng tìm đến cái chết sao? Hơn nữa khi đó anh còn nói với em những câu kia, anh nói…….anh nói………..Anh muốn sau này em lớn lên lấy thân báo đáp……..”
Lấy thân báo đáp?
Nghe thấy câu này, Bách Hiên đột nhiên sửng sốt, trong óc bắt đầu không ngừng nhớ lại rất nhiều chuyện cũ năm xưa.
Hạ Thủy Ngưng đứng yên đưa lưng về phía sau anh thật lâu, đã chờ đợi rất lâu, thế nhưng anh lại không có bất kỳ câu nào, ngay đến một chữ trả lời cũng không có.
Nước mắt……..Không nhịn được rơi xuống lần nữa.
Cô lấy tay lau đi thứ nước mắt không có tiền đồ kia, nhỏ giọng nghẹn ngào nói: “ Nếu như không nghĩ ra coi như không có, em đi, bai bai!”.
Cô nói xong, đôi chân dài của mình lại một lần nữa bước đi, sải bước vội vã ra khỏi cửa phòng, mà khi tay cô đặt ở nắm xoay, những giọt nước mắt kia không kiêng kỵ gì cả từ trong hốc mắt xông ra, khóc lem cả gương mặt trang điểm xinh đẹp.
………….
Bên trong phòng khách.
Bách Hiên vẫn sững sờ như cũ đứng nguyên tại chỗ, đại não không ngừng nhớ lại.
Lấy thân báo đáp?
Lúc nào anh nói ra những lời này?
Anh nhớ cô nói bọn họ đã từng gặp mặt từ mười ba năm trước, mà mười ba năm trước anh tiếp quản khách sạn Rick, một năm đấy bọn họ đã gặp mặt? Ở chỗ nào? Hình như cô vừa mới nói là cứu sống một cô bé nhỏ tự tử, cô gái nhỏ tự tử? Tự tử……….
Trong chớp mắt hai mắt anh trợn to, cuối cùng trong óc cũng nhớ ra cái ngày mười ba năm về trước, anh lái xe đến khách sạn Rich, đấy là lần đầu tiên anh đi làm, lần đầu tiên tiếp nhận một khách sạn lớn như vậy, khi ấy anh mới mười sáu tuổi, tuổi còn rất trẻ, rất căng thẳng, vì thế đi được nửa đường kích động đi vào trong toilet một lúc, kiểm tra biểu cảm cách ăn mặc của mình, mà ngay khi anh từ toilet đi ra, lúc vừa mới định lên xe, lại thấy một cô gái nhỏ đứng ở trên đường cái, đôi mắt nhìn chằm chằm xe tải đang phóng nhanh, đột nhiên vọt đến giữa đường, mở hai tay ra muốn tự tử!
“Cẩn thận——-“
Anh một bên hét to, một bên thần tốc vọt tới, sau cùng đột nhiên giật mình, ôm lấy cơ thể cô gái nhỏ, cũng may chưa bị chui vào đầu xe tải.
“Phù…..”. Bách Hiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó hốt hoảng đỡ cô dậy, vừa kiểm tra toàn thân cô, vừa lo lắng nói: “Sao rồi? Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào hay không? Có đau chỗ nào không?”
Cô gái nhìn bộ dạng anh lo lắng cho mình, đột nhiên há miệng khóc rống lên: “Ô……….Ô ô………Vì sao anh cứu tôi? Vì sao không mặc kệ để tôi chết? Vì sao không để cho tôi đi tìm mẹ, anh trả mẹ lại cho tôi, trả lại cho tôi……..”
Bách Hiên nhìn cô đột nhiên khóc lớn, nước mắt như bão tố không ngừng từ hốc mắt rơi ra, cả người nhanh chóng luống cuống cả tay chân.
Muốn gặp mẹ cái gì? Muốn anh trả lại mẹ cho cô cái quái gì? Rốt cuộc là cô đang nói cái gì hả?
“Em gái nhỏ, anh hỏi em rốt cuộc làm sao vậy? Không bằng em nói cho anh nghe một chút, có lẽ anh có thể giúp được em”.
“Anh có thể giúp em?”. Nước mắt của cô hơi ngừng, nức nở nói.
“Dĩ nhiên, em phải tin anh, anh nhất định có thể giúp em”.
“Thật? Vậy anh trả mẹ lại cho em!”
“Mẹ? Mẹ em cô ấy………thế nào?”. Bách Hiên mơ hồ nhận ra nguyên nhân cô tìm đến cái chết.
“Mẹ em chết rồi, là tại cái lối đi bộ này, là tại cái chỗ này, bị xe đâm chết rồi!”. Cô nói xong, nước mắt lại trôi ra ngoài.
“Ách……Nếu như người chết, anh cũng không có cách làm sống lại, vì thế anh không có cách nào trả mẹ lại cho em, thật xin lỗi!”.
“Ô…………Ô ô………..Oa ô ô ………..Mẹ……….Mẹ………”
Nhìn cô lại khóc rầm rầm rào rào, Bách Hiên vội vàng an ủi.
“Coi như mẹ của em không còn ở đây, nhưng mà em còn có ba nhé, em suy nghĩ một chút, một người đã chết ở bên ngoài rồi, vậy ba của em rất đau lòng, nguyên là chú ấy cũng đau lòng giống em, nhưng mà con gái lại đột nhiên chết đi, không phải chú ấy càng đau lòng thêm sao?……..Chẳng lẽ em không quan tâm đến ba của mình hả? Em muốn để cho chú ấy khóc sao? Em cũng muốn bố em đi tìm cái chết ở chỗ này hả? Sau đó đi tìm các người?”.
“Ba?”. Tiếng khóc của cô bé từ từ ngưng lại, cô cau mày, nghĩ đến người ba