
ắp đứng ở cửa, nghe âm thanh ồn ào trong phòng bệnh cho đến khi bên trong im ắng không có bất kỳ thanh âm nào truyền tới, khóe miệng của hắn bất giác gợi lên nhàn nhạt ý cười.
Đi theo điện hạ nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy anh giống một tiểu hài tử ồn ào, hơn nữa cũng là lần đầu tiên thấy anh vui vẻ như vậy, xem ra, không lâu nữa, trong tổ chức sắp có chuyện vui rồi.
※※※
Sáng sớm
Mặt trời từ từ mọc lên từ phương đông, ánh sáng vàng rực phân tán khắp nơi.
Tư thế ngủ của Mặc Thiên Tân vô cùng khó coi nằm ở bên giường, đột nhiên miễn cưỡng xoay người một cái, “Bịch” một tiếng, nặng nề hôn môi với mặt đất.
“A…. Đau quá! Đau chết ta!” Cậu vừa vịn giường đứng lên, vừa mở cặp mắt to đen nhánh ra.
Đột nhiên thanh tỉnh, trừng lớn hai mắt nhìn một nam một nữ nằm ở trên giường.
Đây là có chuyện gì? Cậu rõ ràng thanh thanh sở sở nhớ kỹ cậu là ngủ ở giữa hai người bọn họ nha? Chính là tại sao vừa cảm giác, cậu ngủ ở bên giường, còn rớt xuống giường, mà mẹ lại ngủ ở trong ngực ba, thân mật cùng ba áp vào nhau, hơn nữa hai sắc trảo kia của ba, tại sao muốn ôm chặt mẹ như vậy?
Hắn tức giận cau chặt mày, bò lên giường.
Dùng sức đi đến kéo tay Mặc Tử Hàn, muốn tách hai người bọn họ ra, nhưng….
“Mặc…. Mặc…Tử…. Hàn…..”
Tử Thất Thất bỗng nhiên líu ríu lên tiếng, trên mặt lộ vẻ tràn đầy tươi cười, tựa như cả người đều đắm chìm trong mộng đẹp hạnh phúc, mà không cần tận lực đi suy đoán cũng biết trong mộng đẹp nhất định có Mặc Tử Hàn người này.
Đột nhiên, Mặc Thiên Tân buông lỏng tay Mặc Tử Hàn ra, nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Tử Thất Thất.
Không biết là đã bao nhiêu năm, mỗi khi mẹ ngủ say cũng sẽ bất giác nỉ non tên ba, nhưng là bản thân mẹ giống như hoàn toàn không biết chuyện này, có lẽ đây chính là tiềm thức quấy phá, nhưng lại bại lộ tâm đích thực của mẹ đã cố che dấu.
Khóe miệng giơ lên, nhìn khuôn mặt hai người bọn họ ngủ, một suất, một mỹ, căn bản chính là tuyệt phối trời sinh, cho nên trái tim cậu tha thứ bọn họ một lần, lần này thì yên lặng rời khỏi, bất quá.
Cậu bỗng nhiên tới gần sát bên tai Mặc Tử Hàn, nhỏ giọng nói với anh, “Ba, ba nhất định phải nhớ kỹ, nếu ba lại làm cho mẹ khóc thì con nhất định sẽ mang theo mẹ đào tẩu…. Cho nên ba tốt hơn đối đãi tốt với mẹ, hàng vạn hàng nghìn…. Đừng làm cho con phải nhìn thấy nước mắt mẹ nữa…..”
Nói xong, cậu ngay lập tức đứng thẳng lên, nhảy xuống giường, đi ra khỏi phòng.
“Két!”
Ngay khi cửa phòng đóng lại, hai mắt Mặc Tử Hàn đột nhiên mở ra.
Mới vừa nãy là nó cảnh cáo anh sao? Nó đã sớm nhìn ra anh đã tỉnh sao?
Vốn đang cho là nó lại sẽ chơi trò đùa quái đản nào, bất quá không nghĩ tới nó dĩ nhiên cũng lặng lẽ rời đi như vậy, bất quá, vừa mới Tử Thất Thất nói mê nó cũng nghe đến sao? Nó tựa hồ chính là nghe được cô ấy nói mê cho nên mới dừng tay, hơn nữa cũng không có lộ ra kinh ngạc, chẳng lẽ là thường thấy chuyện như vậy? Lẽ nào thật cùng suy đoán của anh giống nhau, bảy năm này Tử Thất Thất lúc ngủ đều nỉ non tên của anh?
Như vậy…. nó biết nguyên nhân sao?
Bất quá, nó mới vừa cảnh cáo anh lời kia, hình như nói cái từ “nữa”.
“Ba, ba nhất định phải nhớ kỹ, nếu ba lại làm cho mẹ khóc thì con nhất định sẽ mang theo mẹ đào tẩu….. Cho nên ba tốt hơn là đối đãi tốt với mẹ, hàng vạn hàng nghìn….. Đừng làm cho con phải nhìn nước mắt mẹ nữa….”
Từ “nữa” này của nó là có ý gì?
Nó nói khóc, chỉ là một lần kia?
Cảm giác tựa hồ anh không biết ý nghĩa….
Bất quá!
Đột nhiên hai cánh tay anh ôm Tử Thất Thất khẽ dùng sức, đem thân thể cô dán càng chặt vào mình, sau đó lại nhắm mắt.
Tuy rằng anh cảm thấy nước mắt của cô rất đẹp, nhưng mà, anh cũng không muốn phải nhìn cô khóc nữa.
Trong cuộc đời này hãy để anh nếm thử cảm giác yêu một người đi.
“Tử Thất Thất…. Từ nay về sau, anh sẽ không lại để em rời xa anh… Tuyệt đối…..”
………
Ngoài cửa phòng bệnh
Mặc Thiên Tân mới vừa đi ra cửa phòng bệnh liền thấy Hổ Phách đứng ở đó.
Trong nháy mắt, sắc mặt Mặc Thiên Tân liền trở nên vô cùng khó coi, hơn nữa cả người lúng túng cũng bắt đầu câu thúc. Chỉ cần vừa nghĩ tới tối hôm qua tại khách sạn, cậu liền….. cậu liền muốn tìm một cái lỗ chui vào.
“Này, tôi cảnh cáo chú, không được đem chuyện tình ngày hôm qua nói cho bất kỳ ai!” Cậu đột nhiên nhìn chằm chằm Hổ Phách.
Hổ Phách không khỏi có chút nghi hoặc, “Cậu nói chuyện…. Là cái kia?” Là ở khách sạn? Hay là ở bệnh viện?
Tối qua tựa hồ đã xảy ra rất nhiều chuyện…..
“Chú….. Chú…. Chú đừng nói chú không biết!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Thiên Tân vừa hồng vừa xấu hổ.
“Tiểu thiếu gia, tôi thật sự không rõ cậu nói là chuyện nào, có thể hay không xin cậu nói rõ ràng cho tôi biết, như vậy tôi mới có thể xem xét có đồng ý cậu hay không, nếu cậu muốn tôi giữ bí mật tất cả những chuyện tối qua, vậy thì…. Tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của cậu!”
“Cái gì?” Mặc Thiên Tân tức giận.
Hắn là cố ý, hắn nhất định là cố ý, giả thật đúng là giống, biểu diễn thật là tốt…. Lần này coi như cậu gặp đối thủ, người này một trăm phần trăm là cố ý khoét lấy chỗ đau của cậu, cười nhạo cậu.
Người đàn ông này ghê tởm!
Mặc Thiên Tân