
điện hạ .
Tử Thất Thất thất vọng nhìn hắn, buồn buồn nói “OK! Tôi hiểu rồi, vậy cậu có thể đem điện thoại di động của cậu cho tôi mượn một chút được không?”
“Dĩ nhiên được , nhưng tôi muốn hỏi phu nhân, là ngài muốn gọi cho ai đây ?” Hỏa Diễm cẩn thận hỏi.
Tử Thất Thất tức giận cắn răng nghiến lợi, ác ngoan ngoan nói “Gọi cho điện hạ đại nhân mà cậu thích nhất , có được không ?”
Thích nhất?
Hỏa Diễm đổ mồ hôi !©¸®!
“Tôi hiểu rồi !” Hắn nói xong lấy điện thoại di động ra, đưa cho cô.
Tử Thất Thất lấy di động, cũng không có xoay người đi vào nhà, mà ở trước mặt hắn tìm số điện thoại của Mặc Tử Hàn , trực tiếp ấn nút gọi , đặt ở bên tai để người khác khỏi lắm điều hoài nghi cô.
『 Tút —— Tút —— Tút ——』
Thanh âm khá dài , hồi lâu mới chậm rãi thông.
『Alô ?』 trong điện thoại truyền đến thanh âm lạnh lùng của Mặc Tử Hàn .
“Là em!” Tử Thất Thất mở miệng.
『Cái gì? ?. . . . . . Tử Thất Thất ?』Trong điện thoại truyền đến thanh âm kinh ngạc của Mặc Tử Hàn , còn có thanh âm của đồ vật rơi nữa , giống như bị kinh sợ mà đụng rớt thứ gì đó.
“Thế nào? Không thể là em sao?” Tử Thất Thất cười trộm , nhưng giọng nói lại bất mãn vô cùng.
『 khụ! 』 Mặc Tử Hàn ho nhẹ một tiếng , sau đó trấn định nói『 Anh không phải có ý này, chỉ là không nghĩ tới em sẽ gọi điện thoại cho anh ! 』
“Chuyện anh không nghĩ tới còn rất nhiều !” Tử Thất Thất cố ý thừa nước đục thả câu , tỷ như chuyện vừa nãy Chung Khuê gọi điện thoại cho cô vậy , hắn nhất định cũng không nghĩ tới.
『 Em gọi điện thoại cho anh có việc gì sao? Chẳng lẽ. . . . . . 』
“Anh yên tâm đi , em tuyệt đối không phải vì nhớ anh đâu!” Tử Thất Thất lập tức cắt lời của hắn, chặn ngay lời nói sắp nói ra miệng .
『Cái người này không đánh đã khai?』
“Anh là xú đẹp trai!”
『ha ha ha . . . . . Nói đi, rốt cuộc em tìm anh có chuyện gì!』Mặc Tử Hàn vui vẻ cười , quay trở về vấn đề chính .
“Em nhớ anh có nói qua với em , nếu như em muốn đi ra ngoài, thì phải thông báo cho anh , chỉ cần anh đồng ý , em có thể tùy ý đi ra ngoài phải hay không ?” Tử Thất Thất thận trọng hỏi, cũng không có nói mình muốn đi gặp hắn.
『 Em muốn đi ra ngoài? 』
“Đúng rồi , em đã ở chỗ này một tháng rồi , em cũng không phải là phạm nhân , thỉnh thoảng đi ra ngoài một chút chắc là không sao chứ ? Chẳng lẽ anh muốn xem em như phạm nhân mà nhốt em cả đời sao?”
『 Đó cũng là một ý kiến hay đó! 』 Mặc Tử Hàn trêu ghẹo.
“Vậy không bằng anh giết chết em đi !” Tử Thất Thất tức giận.
『Ha ha ha. . . . . . Em muốn đi đâu ? 』
“Tùy tiện đi ra ngoài dạo một chút , mua ít đồ nữa , anh cũng biết phụ nữ đều là cuồng mua sắm , hơn nữa bây giờ là dùng tiền của anh , đương nhiên là em cũng muốn hung hăng tiêu xài một khoản của anh !” Tử Thất Thất cũng bắt đầu trêu ghẹo.
『Được , anh rất thích để cho em mua sắm tiêu xài , nhưng em không thể đi ra ngoài một mình! 』
“Em sẽ dẫn theo Hỏa Diễm, em sẽ không chạy trốn , hơn nữa hiện tại em cũng không có lý do để chạy trốn , thật sự em chỉ muốn đi ra ngoài dạo phố một chút thôi, xin anh tin tưởng em!” Tử Thất Thất vô cùng nghiêm túc nói .
『. . . . . . 』 Trong điện thoại Mặc Tử Hàn ngẫm nghĩ mấy giây, sau đó mới nói『 Được rồi , anh để cho em đi ra ngoài , nhưng nhất định phải trở về nhà trước sáu giờ tối !』
“Được!” Tử Thất Thất vui vẻ đáp ứng.
Mặc Tử Hàn vừa còn định nói thêm , nhưng cô đột nhiên cúp điện thoại , cố ý không để cho hắn nói tiếp , sau đó đưa điện thoại di động trả lại cho Hỏa Diễm nói “Điện hạ đại nhân mà cậu thích nhất đã đồng ý cho tôi đi ra ngoài rồi , hiện tại cậu có thể dẫn tôi đi được chưa?”
Hỏa Diễm nhận lấy điện thoại di động , lập tức cúi đầu nhận lệnh mà nói “Dạ!”
Tử Thất Thất mỉm cười đắc ý , mà ở trong nụ cười của cô mơ hồ lẫn lộn mùi vị nặng nề. . . . . .
※※※
Tập đoàn King
Phòng làm việc của tổng giám đốc
Mặc Tử Hàn ngồi ở trên ghế lớn , hai mắt sững sờ nhìn phía trước, mà trong tay vẫn cầm điện thoại đang phát ra thanh âm “Tút tút ——”
Người phụ nữ kia lại dám tự tiện cúp điện thoại của mình? Lời của mình đã nói xong đâu, đáng chết!
“Ai. . . . . .” Hắn thở dài , gương mặt mệt mỏi.
Đã hai ngày hai đêm chưa có trở về nhà rồi , đã hơn năm mươi canh giờ không nhìn thấy cô , thật muốn nhanh nhanh về nhà , dùng hai cánh tay của mình ôm chặt lấy cô, sử dụng môi của mình hôn đôi môi của cô , nhưng bây giờ cũng đã gần tới giai đoạn cuối cùng , chỉ cần cố gắng nhịn mấy ngày nữa có thể hoàn thành , hắn vì muốn cưới cô vào cửa , để cho cô trở thành người vợ danh chánh ngôn thuận của mình , hắn mới liều mạng , cố gắng lấy tốc độ nhanh nhất hoàn thành cái công trình lớn này.
“Hơ. . . . . .” Hắn lại thở dài, sau đó cầm điện thoại trên bàn làm việc lên , bấm số của trợ lý ở ngoài cửa .
『Mặc Tổng , xin hỏi ngài muốn phân phó chuyện gì ?』 trong điện thoại truyền đến thanh âm ngọt ngào của thư ký.
“Cô vào đây giúp tôi chỉnh sửa văn kiện một chút !” Mặc Tử Hàn lạnh giọng ra lệnh.
『Dạ!』 Thư ký nghe lệnh trả lời, lập tức cúp điện thoại, sau đó cửa phòng bị gõ vang.
“Đông, đông, đông!”
“Vào!”
Cửa phòng mở ra, thư ký toàn thân là mặc một bộ đồ đỏ rực hấp d