
đi
Bên trong phòng bệnh
Phương Lam đi đến bên cạnh giường bênh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Bách Hiên. Nhìn chụp dưỡng khí, nhìn hắn hai mắt khép chặt, sau đó lại quét một lượt các loại dụng cụ xung quanh, trong lòng. . . . . . Đột nhiên chua xót.
“Bách Hiên. . . . . .” Cô nhẹ giọng mở miệng, lập tức mắng, “Cái người này tiểu tử thúi, tại sao ngốc như vậy? Đầu toàn chứa đậu hủ hay sao? Tại sao làm chuyện ngu xuẩn như thế?”
“Chỉ có điều. . . . . .” Cô đột nhiên nhẹ giọng, khẽ run nói, “Cám ơn anh đã cứu Thất Thất. . . . . . Cám ơn anhi. . . . . .”
Bảy năm trước, lần đầu tiên Bách Hiên cứu Tử Thất Thất, cô đã rất cảm kích người đàn ông này. Hắn đã từ từ mà nảy sinh tình cảm với Thất Thất, tình yêu của hắn rất nồng đậm nhưng Phương Lam vẫn cho rằng bọn họ không khả năng thành một đôi. Cũng bởi cô biết Tử Thất Thất chưa từng yêu thích hắn, cô đã buông ra những lời khiến hắn đau lòng
“A. . . . . . Tiểu tử thúi. . . . . .” Cô đột nhiên đau xót mở miệng, chân mày nhíu lại, ký ức về hắn lại ùa về
“. . . . . . Tôi kiên quyết, nhất đinh, mãnh liệt không đồng ý cho hai người chung một chỗ, cho nên Thất Thất bảo bổi của tôi, tuyệt đối sẽ không cho anh, tôi tuyệt đối sẽ không để cho hai người ở chung một chỗ. . . . . .”
“Tại sao?”
“Vì sao ư . . . . . Không thể nói cho anh biết đwọc, bởi vì đó là một bí mật. . . . . .”
. . . . . .
Cô nghĩ tới đã từng đối xử tàn nhẫn với hắn, sau đó run rẩy từ từ mở miệng,, “Nếu như anh có thể sống lại, nếu như ngươi có thể khỏe mạnh giống như trước đây, như vậy. . . . . . Tôi thu hồi lời đã từng nói với anh ban nãy. . . . . . Tôi sẽ đem Tử Thất Thất cho anh . . . . . . Ít nhất. . . . . . Tôi sẽ giúp anh, cho nên. . . . . .” Tầm mắt cô đột nhiên mơ hồ, vừa khóc vừa nói, “Không cần chết. . . . . .”
Chỉ cần hắn hiện tại liền mở mắt, cô nguyện ý giúp hắn giành lấy Tử Thất Thất, nhưng cô đứng ở bên giường đợi thật lâu, thật lâu, thật lâu. . . . . . Hai mắt hắn vẫn như cũ không mở ra. . . . . .
“Mau mở mắt, tiểu tử thúi. . . . . . Anh không phải là yêu thích Tử Thất Thất đến mức có thể vì cô ấy hy sinh tánh mạng sao? Như vậy. . . . . . Tại sao không thể vì cô ấy mà tiếp tục sống chứ?” Cô lớn tiếng chất vấn, trong đầu còn lởn quỡn tiếng nói của hắn
Nhưng hai mắt Bách Hiên vẫn nhắm nghiền, keo kiệt với cô cả một phản ứng nhỏ cũng không có
Đồ ngốc. . . . . .
Cô thầm nguyền rủa:
Tại sao trên cái thế giới này còn tồn tại cái loại người ngu ngốc bị tình yêu làm cho mê muội như thế này chứ?
. . . . . .
Một canh giờ sau
Phương Lam từ phòng bệnh đi ra, khóe mắt phiếm hồng, thở dài chán nản, sau đó xoay người nặng nề rời khỏi, chợt nhận ra trên hành lang có một người phụ nữ dường như rất quen
Cô đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người nhìn bóng dáng người đó.
Hạ Thủy Ngưng?
Cô ta cũng là tới xem Bách Hiên sao?
Cũng đúng, cô đã từng là vị hôn thê của hắn, cũng là một người phụ nữ si tình. . . . .
. . . . . . . . . . . .
. . . . . .
Trong phòng bệnh
“Cạch cạch!” cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra.
Hạ Thủy Ngưng mặc chiếc áo đầm màu hồng nhạt tới trước giường bệnh, nhìn Bách Hiên.
“Hiên ca ca. . . . . .” Cô nhẹ giọng gọi, sau đó chân mày nhíu thật chặt , nước mắt rơi như mưa, nghẹn ngào nói, “Thật xin lỗi. . . . . . Đều là tại em hại anh thành như vậy, đều là lỗi của em, thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”
Nếu ngày đó nhận được điện thoại của Bách Vân Sơn, cô thật vui vẻ đồng ý thực hiện , như vậy Hiên ca ca hôm nay sẽ không nằm ở nơi này. Tử Thất Thất cũng giống vậy được cứu, mặc dù hắn sẽ rất thống khổ, mặc dù hắn sẽ hận cô đến chết, nhưng còn hơn là như thế này .
Tại sao cô hết lần này đến lần khác không buông tha hắn?
Tại sao cô lại phá hỏng mọi thứ như vậy?
“Hiên ca ca, không cần chết a. . . . . .” Cô nằm bên giườngkhóc lớn, hai đầu gối quỳ xuống đất, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống , trong nháy mắt liền thấm ướt cả khuôn mặt.
“Em xin anh đấy Hiên ca ca, không cần chết. . . . . . Chỉ cần anh không phải chết, anh nói cái gì em đều nghe ,em sẽ không bám theo anh nữa, em sẽ xa rời anh, không bao giờ nữa xuất hiện trước mặt anh một lần nào nữa. . . . . .Cầu xin anh. . . . . . Đừng chết. . . . . .Xin anh. . . . . . Mở mắt ra đi. . . . . .”
Mười ba năm trước, hắn đã cứu mạng cô. . . . . .
Mười ba năm sau, cô lại ở đây bất lực nhìn hắn “ngàn cân treo sợi tóc”…………………..
Cô đã làm gì? Đối xử với ân nhân mình tàn nhẫn thế sao?
Nếu như không có sự xuất hiện của cô thì tốt rồi!
Nếu cô lặng lẽ nhìn hắn từ xa, lặng lẽ yêu hắn thì tốt biết mấy………………….
“Thật xin lỗi. . . . . . Hiên ca ca. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Đều là lỗi của em. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”
“Chỉ cần anh chịu tỉnh lại, em sẽ lập tức rời đi. . . . . . Không bao giờ nữa quấy rầy cuộc sống của anh. . . . . . Vĩnh viễn biến mất!”
Tỉnh dậy đi. . . . . . Sống lại đi chứ. . . . . .
Em yêu anh, Hiên ca ca. . . . . .
※※※
Trời tối dần, đã hết một ngày rồi, còn có hai ngày, còn có 48 giờ, nên làm cái gì? Làm như thế nào