Disneyland 1972 Love the old s
Chân Ngắn, Sao Phải Xoắn

Chân Ngắn, Sao Phải Xoắn

Tác giả: Vợ SooHyun

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323235

Bình chọn: 8.5.00/10/323 lượt.

m điều gì đó, mình đừng để anh chàng tội nghiệp này hi vọng thêm nữa. Thế là tôi quyết định nói với Hănh-rô rằng, tôi không yêu anh ta, chúng tôi không hợp nhau… Hăng-rô đón nhận sự thật đó rất điềm tĩnh. Cuối cùng, trước khi đứng dậy, anh ta phán một câu xanh rờn.

“Đáp lại hay không là quyền của cô, còn theo đuổi hay không là quyền của tôi.”

Suýt ngất tập ba!!! Anh ta bỏ lại tôi đứng như trời trồng. Ôi! Tình yêu, thật lắm liêu xiêu!

Tối đó, trong đầu tôi ngổn ngang đủ các thứ, làm thế nào để đối phó với Cục Kẹo nếu cô ta tìm đến, nói thế nào cho Hăng-rô Nguyễn phải bỏ cuộc, nào là làm thế nào cho tôi và Lãng Tử không bị mẹ tôi ngăn cấm nữa? Và còn một việc nữa làm thế nào cho tôi có thể trả thù Hoành Tá Tràng cho hả giận đây?

Ôi chao, bấy nhiêu đó cũng khiến tôi nhũn não rồi. Tôi nằm gục xuống như con cá chết ước rằng, có ai đó đứng dậy thay tôi giải quyết mớ hỗn độn này, tôi thề, tôi sẽ trả công hậu hĩnh. Ôi, đúng là cầu được ước thấy, ngay lập tức chuông điện thoại đổ. Chẳng lẽ ông Bụt gửi vị cứu tinh đến cho tôi qua đường viễn thông chăng? Tôi vớ lấy điện thoại, là Hoành Tá Tràng! Khổ, đây không phải là vị cứu tinh, mà là Thiên Lôi thì đúng hơn, chắc ông Bụt gửi nhầm rồi. Tôi nhấc điện thoại bằng giọng uể oải nhất có thể. Hoành Tá Tràng cáu loạn cào cào lên.

“Cô làm cái quái gì thế hả? Cô bảo cô ta đến phá đám tôi đấy à?”

Tôi vẫn rất bình tĩnh hỏi lại.

“Cái gì? Cô nào hả?”

Hoành Tá Tràng lại rú lên.

“Còn ai vào đây nữa, Cục Kẹo của cô chứ ai.”

Ồ, giờ tôi mới nhớ ra, mình đã bảo Cục Kẹo đến tán tỉnh Hoành Tá Tràng, ô hô, vui quá, lão này càng tức thì tôi thấy càng vui.

“Đi làm có người yêu đi theo chăm sóc rồi lại còn cáu ầm lên nữa.”

Hoành Tá Tràng càng lồng lộn.

“Cô ta không phải là người yêu tôi và lần sau đừng có tốt bụng kiểu củ chuối đó nữa, nghe chưa?”

Tôi cười ha ha và cúp máy, thật đáng đời, vui quá.

Thay bằng việc suy nghĩ các chiêu trò, tôi nằm cười một mình vì thái độ của Hoành Tá Tràng. Nói thật, tôi làm thế vì một phần muốn chọc tức anh ta, một phần tôi cảm thấy thương cho tình yêu của Cục Kẹo. Cục Kẹo bây giờ có khác gì tình yêu tôi dành cho Lãng Tử ngày xưa đâu. Chỉ khác một điều, hồi đó tôi không theo đuổi điên cuồng như Cục Kẹo, nhưng chung quy lại vẫn là thứ tình yêu một phía. Mà đã trót yêu một phía thì buồn và đau khổ lắm, tự đáy lòng mình, tôi vẫn muốn giúp đỡ Cục Kẹo. Vì biết đâu, sau này nhỡ đâu Cục Kẹo và Hoành Tá Tràng cũng thành một đôi như tôi và Lãng Tử bây giở thì sao?

Mấy ngày sau đó, mẹ tôi không ngừng trách móc tôi vì việc tôi thông minh thế này mà yêu người đã có vợ. Mẹ ơi, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ con chỉ yêu mỗi anh ấy, thế mà mẹ nỡ lòng nào ngăn cấm chứ? Nói cho có phần bi đát thôi, chứ thật tình tôi nghĩ chẳng có vấn đề gì cả, cứ im lặng rồi mẹ sẽ hiểu ấy mà. Con gái mẹ dù có nhan sắc khuynh thành đến đâu thì vẫn có một chứ ế to đừng treo lủng lằng trên đầu mẹ ạ, giờ có người định rước đi cho, mẹ lại không mừng mà lại cấm cản là sao? Nhưng có vẻ mẹ tôi vẫn không hề lung lay trước bất cứ lời ngon ngọt dụ dỗ của tôi. Thế là tôi không còn cách nào khác, đành nhờ sếp Tam Mao “làm công tác tư tưởng cho mẹ”. Tôi nghĩ, dù mẹ tôi không yêu ông ấy nhưng họ vẫn là bạn tốt của nhau thì tiếng nói của sếp Tam Mao ít ra còn có trọng lượng hơn tôi gấp mấy lần ấy chứ. Tôi phải năn nỉ gãy lưỡi sếp Tam Mao mới chịu gọi điện cho mẹ tôi. Tôi đi ra ngoài cho hai người chuyện được tự nhiên. Nói thế thôi, chứ vừa bước chân ra đến cửa, ngay lập tức tôi đã áp tai vào cánh cửa gỗ để nghe ngóng rồi. Tôi nghe câu được câu mất, nhưng sếp Tam Mao có nói một câu khiến tôi cay mũi mãi. Chẳng biết mẹ tôi đã nói gì nhưng tôi nghe thấy sếp nói.

“Em vừa kén chọn gì nữa, con gái em vừa lùn vừa đen, vừa xấu lại còn tuổi Dần nữa, có người rước là may rồi.”

Sếp ơi là sếp! Có hàng trăm cách thuyết phục, sao sếp lại nghĩ ra cách dìm hàng người khác không thương tiếc như thế chứ. Dù người nghe câu đó là mẹ tôi, thì tôi vẫn có sĩ diện của tôi chứ, thật là đau lòng chết đi được. Thảo nào ông ta tán mãi mẹ tôi chẳng chịu đổ là phải. Nhưng, dù thế nào, tôi vẫn phải cảm ơn sếp Tam Mao, vì ông luôn là người ủng hộ tôi trong cả công việc lẫn cuộc sống. Tôi cảm thấy quá may mắn khi có một ông sếp như vậy, đương nhiên không thể phủ nhận rằng, tôi khá được việc nên sếp mới quý như thế chứ.

Tôi quyết định không nghe trộm nữa kẻo ai mà nhìn thấy thì còn xem tôi ra cái gì nữa. Tôi gọi điện rủ Lãng Tử trốn việc xuống căng tin uống nước, Lãng Tử okie, nhưng đợi dài cổ mới thấy xuất hiện. Thế là lại thêm một trường đoạn giận dỗi, xin lỗi, rồi mới vui vẻ nói chuyện được, haizzz, tình yêu rắc rối thế đấy. Tôi nói với Lãng Tử rằng tối nay tôi sẽ đi chém gió với Bi Ve và Cây Sậy, nhân tiện sẽ vặt cổ hai đứa đó vì cái tội ton hót với mẹ tôi. Lãng Tử cau mày, anh ấy không thích tôi đi gặp con trai, không thích tôi ôm vai, bá cổ hai thằng bạn của mình, không thích tôi ngồi lê la vệ đường và không thích…nhiều thứ nữa. Tôi hơi chạnh lòng. Mà nói thật là rất chạnh lòng. Tại sao tôi đã cố gắng t