Old school Easter eggs.
Chân Ngắn, Sao Phải Xoắn

Chân Ngắn, Sao Phải Xoắn

Tác giả: Vợ SooHyun

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322830

Bình chọn: 10.00/10/283 lượt.

t vọng hay ghen tuông? Tôi không diễn tả được cảm xúc của mình lúc đó. Tôi có cảm giác như mình sắp nghẹt thở đến nơi rồi ấy. Thôi được rồi, đã thế thì tội gì phải chịu đựng thêm nữa. Tôi nhấc máy và gọi cho Hoành Tá Tràng. Không chờ anh ta nói gì, tôi vội hỏi.

“Cục Kẹo nói anh ta đã có người yêu.”

“Ừ!”

“Vậy… vậy… sao anh còn lừa gạt cô ấy.”

“Tôi đâu có lừa gạt, chúng tôi đã nói rõ với nhau từ trước mà, cô ấy muốn tôi làm bạn tốt của cô ấy.”

“Vậy… cô… người… yêu của anh là ai? Tôi có biết không?”

Tôi hồi hộp áp chặt điện thoại vào tai, lồng ngực cứ như trống đánh ngày hội. Bên kia, Hoành Tá Tràng im lặng mất một lúc rồi nói.

“Đó là việc riêng của tôi. Cô hỏi làm gì.”

Anh ta cúp máy. Tôi giận run người, trời ơi, sao thế giới này lại có kẻ vô duyên như thế nhỉ? Vừa vô duyên, vừa mất lịch sự. Ô hô! Mà nghĩ lại, tôi mới là đứa vô duyên và lắm chuyện ấy, tôi có là gì đâu mà bắt anh ta khai cơ chứ. Anh ta nói đúng mà, đó là chuyện riêng của anh ta, tôi quan tâm làm quái gì chứ???

Đêm hôm đó, tôi không ngủ được. Định gọi điện cho bố mẹ nhưng thấy muộn quá rồi nên thôi. Giờ ở một mình trong ngôi nhà này, mới thấm thía nỗi cô đơn của Cục Kẹo khi chỉ có một mình, giờ mới hiểu tại sao hồi đó cô ấy lại hay yếu lòng đến thế. Bất giác, tôi tự hỏi, giờ này, Lãng Tử ở bên kia có mảy may nhớ đến tôi?

Và nếu có, anh ấy sẽ nhớ về điều gì? Mọi thứ đã trôi đi, trôi quá xa tầm với và xa cả tầm nhìn của tôi. Đó là quá khứ, có lẽ tôi nên để quá khứ ngủ yên. Còn Hoành Tá Tràng? Giờ này chắc anh ta đang đi chơi với người yêu bí mật của mình, vì hôm nay là ngày cuối tuần mà, chắc anh ta sẽ vui lắm. Nhưng, anh ta có nói với cô ấy như đã từng nói với tôi? Và anh ta có ôm cô ấy vỗ về, ấm áp như đã từng ôm tôi? Tôi thầm ghen tỵ với cô gái đó, vì dù sao, cô ta đã có thứ mà tôi nghĩ mình không bao giờ có được. Tôi chìm vào giấc ngủ, và trong mơ, mọi thứ dường như quá hỗn độn, rất nhiều khuôn mặt lướt qua, rất nhiều kỷ niệm lướt qua, rất nhiều nỗi buồn cũng lướt qua, duy chỉ có nụ cười của Hoành Tá Tràng cứ bay lượn mãi trong giấc mơ tôi…

Sáng Chủ nhật, tôi khẽ khàng trở dậy, chắc những giấc mơ chồng chéo đêm qua đã khiến tôi cảm thấy đau đầu khủng khiếp. Tôi quyết định ra khỏi nhà, quyết định sẽ dành hẳn một ngày lang thang để mặc cho cảm xúc của mình bay lượn. Chỉ cần một ngày thôi, rồi mai tôi sẽ lại sắp xếp lại cuộc sống của mình thật tươm tất. Tôi dắt xe đi, vẫn vừa đi vừa hát, vừa đi vừa ngắm, dù lần này, tôi không che mặt bằng khẩu trang, không chùm lên người chiếc áo chống nắng lùm xùm nữa. Tôi phơi mặt ra đường và cảm thấy thật thoải mái. Có sao đâu, tôi muốn cả thế giới biết rằng tôi vẫn ổn, vẫn tự tin và yêu đời dù chân tôi có ngắn, mắt tôi có híp và tôi có vô duyên đến mức nào đi chăng nữa.

Loanh quanh một hồi, chẳng hiểu sao tôi lại đi vào con đường nơi có chốt trực quen thuộc của Hoành Tá Tràng. Đó dường như là thói quen, thói quen mà lâu nay tôi giả vờ như mình toàn vô tình đi đến đó. Vừa thấy bóng dáng Hoành Tá Tràng từ xa, tim tôi đã rộn ràng kỳ lạ. Hoành Tá Tràng dường như cũng đang sốt ruột việc gì đó, anh ta không đứng nghiêm như mọi lần mà cứ đi đi lại lại, vung tay nói gì đó với anh bạn đồng nghiệp, không khí giữa hai người có vẻ căng thẳng. Tôi giả vờ nhìn đi chỗ khác, tại sao tôi lại quan tâm đến công việc của anh ta nhỉ, mặc kệ anh ta chứ. Hết đèn đỏ, tôi vừa phóng vụt đi, cố tình để đi nhanh qua chốt trực mà không bị Hoành Tá Tràng phát hiện. Nhưng ôi thôi, ở đời ai đoán được chữ ngờ… Một tiếng còi vang lên, Hoành Tá Tràng gần như lao ra ngoài đường khi nhìn thấy tôi. Ôi trời, lại oan nghiệt gì nữa đây, mũ áo đầy đủ, không vượt đèn đỏ… sao tôi lại bị bắt? Mà tôi biết thừa, một khi đã bị Hoành Tá Tràng tóm gọn thì dù thân đến mấy anh ta cũng phạt không chút nương tay. Thôi xong, chẳng biết hôm nay tôi bước chân gì ra đường mà xui đến thế nữa.

Tôi xuống xe, dắt vào lề đường, liếc nhìn Hoành Tá Tràng. Mặt anh ta hớn hở thấy ghét, chắc từ sáng đến giờ chả tóm được ai ngoài tôi nên mới vui đến thế. Tôi khoanh tay, lạnh lùng hỏi.

“Lại bị sao đây?”

Hoành Tá Tràng nhìn tôi, mặt nghiêm nghị.

“Không biết phạm lỗi gì à?”

“Lỗi gì mà lỗi, tôi tư cách sáng ngời như sao Khuê thế này, lấy đâu ra lỗi mà phạm với chả vi.”

Hoành Tá Tràng mím môi nhìn tôi, mặt vẫn rất nghiêm túc. Trờ ạ, phạt gì thì phạt đi lại còn vờ vịt. Tôi lườm hắn, rồi chả cần phải yêu cầu, tôi rút giấy tờ xe và đút luôn vào tay hắn. Hắn hơi ngỡ ngàng nhìn tôi. Tôi tỏ vẻ anh hùng.

“Đây, giấy tờ đây, anh cứ thoải mái kiểm tra, nhưng trước khi bị phạt thì anh phải cho tôi biết là tôi vừa phạm tội gì chứ?”

Hoành Tá Tràng mỉm cười.

“Tội vượt đèn đỏ!”

“Cái gì! Anh bị khùng à? Rõ ràng đen xanh tôi mới đi, cả phố này đều biết điều đó, không tin anh cứ thử hỏi những người đi cùng tôi xem, mà đấy là tôi còn cẩn thận, đèn xanh tới tận ba giây rồi mới đi đấy, anh đừng có mà vu oan giá họa cho người tốt nhá.”

Tôi điên tiết bù lu bù loa lên, mà không điên sao được chứ. Rõ ràng tôi đi đúng đường mà. Những lần khác tôi có thể lầm, nhưng