Chàng giảng viên cầm thú của tôi

Chàng giảng viên cầm thú của tôi

Tác giả: Tát Không Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326684

Bình chọn: 10.00/10/668 lượt.

ừa mình dối người, chiêu này cũng không tệ.”

“Không thèm nói chuyện với cậu nữa, Tiểu Tân hẹn tớ ở sân bóng rổ, đi trước đây.” Du Nhiên nói xong bắt đầu chạy về hướng sân bóng rổ.

Đang là giờ ăn cơm, sân bóng không có ai khác, Du Nhiên và Tiểu Tân không khách khí mà chiếm lấy nó.

“Hôm nay cậu còn thua nữa thì thật quá mất mặt.” Du Nhiên vừa đập bóng vừa nói.

“Đừng quên lần trước là tôi nhường cô ba mươi điểm.” Tiểu Tân mạnh mẽ nhào về trước, cướp quả bóng trên tay Du Nhiên, xoay người, ném một quả ba điểm đẹp mắt.

“Nhưng vẫn là tôi thắng.” Du Nhiên bắt lấy bóng, bắt đầu ném về phía rổ.

“Được, lần này ai thua sẽ phải đứng trên bục diễn văn hô to một câu: tôi rất thèm khát.” Tiểu Tân đề nghị.

Du Nhiên đồng ý, vì vậy cuộc đấu bắt đầu.

Chưa được mấy phút sau, Du Nhiên vì thua tám điểm nên tức giận tụt quần thể thao của Tiểu Tân xuống. Vì vậy, hai người liền mặc kệ đấu bóng, bắt đầu đánh nhau.

Đánh đến lúc người đầy bụi đất, thở hổn hển, hai người lại ngồi xuống uống bia, dành sức chuẩn bị tiếp tục đấu bóng hoặc đánh nhau.

Uống hết một lon, Du Nhiên bóp bẹp lon bia rỗng, nhét vào sau lưng Tiểu Tân.

Tiểu Tân nghĩ đây là dấu hiệu khai chiến nên nhảy dựng lên, chuẩn bị sẵn tư thế.

Du Nhiên đã hơi cảm thấy mất hứng, nói: “Tiểu Tân này, hôm nay tôi gặp phải một chuyện, tôi nên tức giận, nhưng tôi lại không thể tức giận.”

“Chẳng lẽ là…” Tiểu Tân dời ánh mắt xuống nửa người dưới của Du Nhiên, chậm rãi nói ra hai chữ: “Bị trĩ.”

Du Nhiên: “…”

Một giây sau…

“Lý bà bà, sao lại dùng bia ném tôi!?”

“Sao lại là trĩ!”

“Người hay tức giận rất dễ bị trĩ.”

“Vậy cậu phải bị trước mới đúng!”

Sau khi cãi nhau, hai người khoanh tay trước ngực, không thèm để ý tới nhau nữa.

Cuối cùng vẫn là Du Nhiên đầu hàng trước: “Chuyện tôi muốn nói là, hôm nay, tôi bị người ta trừng phạt.”

Chiều hôm nay, lớp Du Nhiên tới khu văn phòng giáo viên nộp bài tập chuyên ngành, chuông tan học vang lên, vừa cầm sách đi tới cửa đã đụng phải một người.

Lồng ngực kia rất quen thuộc, Du Nhiên không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, vì vậy cô chọn cách không ngẩng đầu lên mà bước vội ra ngoài.

Thế nhưng, Khuất Vân gọi cô lại: “Bạn Lý Du Nhiên, phiền bạn quay lại, tôi có việc muốn nói.”

Du Nhiên đành phải cắn chặt răng quay về chỗ ngồi một lần nữa.

Chuyện Khuất Vân muốn nói là sắp tới trường học sẽ nghênh đón cái gì đó, chúc mừng rồi hoạt động linh tinh gì đó, muốn đánh giá vệ sinh, thứ Năm sẽ tiến hành kiểm tra từng khoa. Trường học vô cùng coi trọng lần đánh giá này, yêu cầu toàn thể giáo viên tận lực ứng phó, cũng phân chia phụ trách từng khu vực. Khóa của Du Nhiên sẽ phụ trách quét dọn, chỉnh lý phòng lưu trữ của trường.

Lời này vừa nói ra, toàn khóa lên tiếng ai oán mất mấy ngày.

Phải biết rằng phòng lưu trữ của trường từ khi thành lập tới nay chưa từng quét dọn, những thứ bên trong vừa nhiều vừa hỗn loạn, bụi dày mấy mét.

Mà lãnh đạo trường lại yêu cầu phải dọn sạch không còn một hạt bụi.

Không còn một hạt bụi, đó là trình độ nào nha!

Khuất Vân trấn an lòng người rất hợp thời: “Từ giờ đến thứ Năm còn đúng một tuần, còn đủ thời gian, mọi người hợp tác một chút, tranh thủ hoàn thành sớm nhiệm vụ, vậy có bạn nào muốn chịu trách nhiệm lần vệ sinh này không?”

Lời này vừa nói ra, những người vừa rồi còn vì tức giận, bất mãn mà chập chờn như lúa mùa xuân lập tức đổ gục xuống.

Chuyện phí công phí sức điển hình này có kẻ ngu mới đi làm.

“Nếu không ai tình nguyện, vậy sẽ do tôi chỉ định nhé.” Thầy Khuất bắt đầu chỉ mặt gọi tên.

Những lời vừa rồi, Du Nhiên không mảy may để trong lòng, cô vẫn cố gắng nghĩ đến chuyện của cô, một số chuyện có thể khiến cô quên đi việc bạn trai cũ đang đứng trước mặt cô.

Vì vậy, khi Khuất Vân gọi ra cái tên Lý Du Nhiên, Du Nhiên giống như bị cắn vào mông một cái, suýt nữa thì nhảy dựng lên.

“Anh ta, vừa nói cái gì vậy?” Du Nhiên mờ mịt hỏi bạn học bên trái.

“Bảo cậu đi làm công nhân vệ sinh miễn phí, Du Nhiên, cố nén đau thương nhé.” Bạn học vỗ vỗ vai Du Nhiên.

Du Nhiên hoang mang kèm theo tức giận ngẩng đầu, vừa nhìn lại, trên cái mắt kính zhuangbility* kia của Khuất Vân, một ánh sáng trắng đã lâu không xuất hiện lại lóe lên.

*zhuangbility: khoe mẽ, show off

Một tiếng “tinh” vang lên, đâm vào màng nhĩ Du Nhiên khiến nó đau nhức.

Hồi tưởng kết thúc, Du Nhiên đặt câu hỏi: “Cậu nói xem, anh ta làm như vậy rốt cuộc là có ý gì?”

“Thật ra rất dễ hiểu.” Tiểu Tân bóp bẹp lon bia rỗng, ném một cái, lon bia rơi chính xác vào trong thùng rác.

Tư thế như thế mới gọi là đẹp trai bốc mùi chứ.

“Hiểu thế nào?” Du Nhiên hỏi.

“Bởi vì nhìn cô rất đáng đánh, ai là người đều muốn trừng phạt cô, ngay cả bạn trai cũ của cô cũng vậy.” Đây là đáp án của Tiểu Tân.

Giây tiếp theo.

“Lý bà bà, cô hướng vào chỗ nào vậy!!!”

“Tôi muốn ném về phía đũng quần của cậu, muốn khiến cậu đoạn tử tuyệt tôn!!!… Này, cậu cầm hai cái lon làm gì?”

“Cô khiến tôi đoạn tử tuyệt tôn, tôi sẽ khiến con cô không có bình sữa!!!”

“A!!! Đừng có tới đây!!!”

Cứ như vậy, trên sân bóng rổ, hai người lại bắt đầu đuổi bắt, cười đùa.

Tuy Khuất Vân


Polaroid