
ôi trở nên vui vẻ hơn trước đây rất nhiều, nhưng tôi lại chuyển dời một phần nào đó nỗi hận của tôi với Cổ Thừa Viễn lên người em, vì vậy thái độ của tôi với em mới khi lạnh khi nóng, bởi vì ngay chính tôi cũng không biết mình đang làm gì nữa, tôi không biết tình cảm của tôi với em rốt cuộc là thứ gì.”
“Lần đó, em nói em phát hiện ra sinh nhật của tôi, lúc đó tôi vô cùng tức giận, khiến em tức giận bỏ đi. Tôi cho rằng tôi tức giận chỉ vì em nhắc tới cái ngày tôi không muốn nhớ lại nữa, nhưng sau đó tôi lại phát hiện ra, tôi sợ… Em có thể tìm ra ngày sinh nhật tôi, thì em cũng có thể phát hiện ra động cơ khi đó tôi đồng ý hẹn hò với em là không thuần khiết.”
“Ngày sinh nhật tôi, tôi uống rượu một mình trong nhà, uống say, nhưng trong đầu tôi vẫn nhớ lại cái ngày sinh nhật tôi không muốn nhớ đến nhất kia. Sau đó, em tới, khi đó… Tôi đã làm một việc đáng hối hận nhất, nói ra một câu đáng hối hận nhất trong cuộc đời tôi.”
“Khi tỉnh rượu, tôi nghe em kể chuyện giữa em và Cổ Thừa Viễn, tôi biết mình đã sai rồi, vô cùng sai rồi, nhưng trong lòng tôi đồng thời cũng có chút may mắn, tôi nghĩ rằng, sau này, tôi ở bên em, sẽ không còn Cổ Thừa Viễn ngăn trở nữa. Khi tất cả sáng tỏ, khi tất cả cố kỵ đều đã được dứt bỏ, tôi mới biết, tâm trạng tôi hỗn loạn như vậy bởi vì trong lúc lơ đãng, tôi đã yêu em, yêu tính cách dai dẳng của em, yêu nụ cười của em, yêu sự cổ quái của em, yêu sự tham ăn của em, yêu dáng vẻ hạnh phúc của em mỗi khi tôi làm một điều gì đấy thật nhỏ bé cho em. Vì vậy, tôi dùng trăm phương nghìn kế giữ em lại, bởi vì tôi không nỡ để em đi. Tôi bắt đầu sợ, sợ em biết được những chuyện trước đây, sợ em sẽ rời khỏi tôi… Nhưng không ngờ rằng, dù có ngăn chặn thế nào, ngày này, vẫn cứ tới.”
“Du Nhiên, cho tôi một cơ hội, chỉ một cơ hội thôi, chỉ cần em trở về bên tôi một lần nữa, tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì tổn thương em.”
Giọng nói của Khuất Vân tràn đầy chân thành, tĩnh lặng, gương mặt anh rất đẹp, trắng trắng, mông lung, làm cho người ta không nhịn được mà vươn tay muốn chạm vào.
Nhưng những thứ thật đẹp lại là những thứ yếu ớt như lá mùa thu, vừa chạm vào, sẽ rơi xuống.
Giống như mặt hồ yên ả, vừa chạm vào, sẽ vỡ nát.
Vì vậy, Du Nhiên không dám vươn tay.
Cô đã sợ bị thương rồi.
“Cửa ký túc xá sắp đóng rồi, tôi phải đi.” Du Nhiên nói, vừa nói vừa cố gắng nhẹ nhàng tránh khỏi tay Khuất Vân.
Nhưng Khuất Vân không chịu buông.
“Đừng đi.” Giọng nói anh mang theo sự khẩn cầu nặng nề.
Khuất Vân dùng cánh tay bị thương kia nắm Du Nhiên rất chặt, nếu cô dùng sức, vết thương sẽ nứt ra.
Điểm này, Du Nhiên biết, Khuất Vân lại càng biết.
“Tôi thực sự phải đi.” Du Nhiên nói lần thứ hai, giọng nói rất nhẹ, cũng rất kiên quyết.
Khuất Vân không nói gì, anh nhìn Du Nhiên, ánh mắt anh không trong suốt, mà giống như đã rơi vào bóng tối, trầm tĩnh vô tận.
Đuôi mắt hơi cong, khóe mắt sắc nhọn, lóe ra vô số ánh sáng hút hồn.
Thế nhưng Du Nhiên không nhìn, cô chỉ máy móc nói ra một câu: “Tôi phải đi.”
Sau đó, cô kéo tay Khuất Vân ra, từng cm một.
Bởi vì bị thương, cánh tay Khuất Vân không dùng được nhiều sức, nhưng anh vẫn dùng sức lực lớn nhất có thể để giữ cô lại.
Trên sàn nhà, cái bóng của hai bàn tay đang quấn lấy nhau bắt đầu rời ra, trở thành một sợi mảnh dài, rất chậm, nhưng lại chia lìa chỉ trong giây lát.
Băng gạc trắng tinh bắt đầu nhuốm máu trước mắt Du Nhiên.
Dần dần, trở nên nặng nề, ẩm ướt.
Quá trình này, tốc độ của nó nhanh hơn khi Du Nhiên cố gắng đứng dậy.
Bởi vì Du Nhiên đứng dậy nên vết thương hoàn toàn bị rách ra, máu, dưới ánh sáng mờ mờ, giống như biến thành một màu đen bắt mắt.
Dần dần, nhỏ giọt xuống mặt đất.
Du Nhiên không lảng tránh, mà nhìn thẳng vào màu đỏ của máu ở trước mặt, cô trầm lặng nói: “Khuất Vân, tôi phải đi, bởi vì giữa chúng ta đã không còn quan hệ nào như thế nữa, hiện giờ, tôi chỉ là sinh viên của anh, còn anh là thầy giáo của tôi, không có gì hơn, đúng vậy, không hơn.”
Du Nhiên phải rời đi, không phải vì cô còn đang giận dỗi, cũng không phải vì còn hận Khuất Vân, lại càng không phải vì trừng phạt Khuất Vân.
Rời đi, là cách để cô chịu trách nhiệm cho trái tim của mình, cho thời gian của mình.
Cô phải đi.
Những ngón tay trắng nõn rời khỏi lòng bàn tay của Khuất Vân, mang theo niềm tin vững chắc nhất, rời đi.
Không có bất cứ do dự nào, Du Nhiên đi ra khỏi phòng bệnh, không quay đầu lại nhìn Khuất Vân vẫn duy trì tư thế quỳ một chân xuống sàn nhà, không nhìn đến vết thương đang chảy máu đầm đìa của anh… Không hề quay lại nhìn quá khứ giữa bọn họ.
Không dứt khoát, quá buồn bực, Du Nhiên sẽ không cho phép mình làm chuyện này.
“Có phải tôi rất lạnh lùng không?” Trong phòng sinh hoạt nhóm, Du Nhiên hỏi Tiểu Tân như vậy.
Giống như bình thường, bọn họ là hai người ra về sau cùng.
Du Nhiên ngồi trên mép sân khấu, hai chân buông thõng xuống dưới, lơ lửng trong không trung, một đôi giày màu hồng đung đưa.
Cô giơ tay, ném một chai bia rỗng không vào thùng rác bên cạnh.
Tiểu Tân đứng dưới sân khấu, chậm rãi uống chai bia của mình, không lên tiếng.
“