
giống như “Lư Sơn Thăng Long Phách****“, WC nổ tung.
**** Lư Sơn Thăng Long Phách
Một mùi tanh tưởi nhắm thẳng về phía mắt, mũi, miệng của Du Nhiên, hun cô đến mức nước mắt chảy ròng ròng, suýt chút nữa ngã lăn trên mặt đất.
Trải qua kinh nghiệm xương máu đầu tiên, Du Nhiên không dám trèo tường tìm hồng hạnh nữa, cô đổi thành ngồi xổm xuống đất, quan sát giày của người ta.
Một người đi vào, đi một đôi giày da hàng hiệu bóng loáng, ừm, quá trưởng thành, không phải phong cách của Tiểu Tân.
Lại một người nữa đi vào, đi một đôi giày lưới, ừm, quá yểu điệu, cũng không phải phong cách của Tiểu Tân.
Hai đôi giày, dần dần tới gần nhau, sau đó… hai cái quần rơi trên mặt đất.
“Ư ư ư…”
“A a a a a a…”
“Ưm ưm….”
“……”
Câu chuyện hoa cúc, chính thức hạ màn.
Du Nhiên nghe mà thấy nhiệt huyết sôi trào, giang cả tứ chi, dính lên cửa như một con nhện bị đập bẹp, hận cái lỗ tai không thể to hơn được nữa.
Dù sao cũng là nơi công cộng, hai gã GAY rất nhanh đã kìm nén sự sung sướng đó lại, sửa sang lại quần áo rồi mang theo tâm trí của Du Nhiên, đi ra ngoài.
Xem ra WC nam là một nơi thật tốt, nếu không có cái mùi tuyệt vời ở sát vách đập vào mũi thì Du Nhiên muốn ở đây cho đến sông cạn đá mòn.
Lúc này, cửa bị mở ra lần thứ hai, một người bước vào, sau đó, là tiếng nhạc quen thuộc – tiếng chuông điện thoại của Tiểu Tân.
Tiếp đến, là tiếng nói chuyện mất kiên nhẫn của Tiểu Tân: “Chuyện của tôi không cần các người quan tâm!”
Du Nhiên chắc chắn trong lòng, đúng rồi, lần này nhất định là cậu ta, không sai.
Hít sâu mấy hơi không khí khủng khiếp, Du Nhiên nhắm mắt, dùng sức đẩy cửa phòng ra.
“Long Tiểu Tân, cậu đừng có…” Du Nhiên đang định chửi ầm lên, ai ngờ phát hiện trước mặt không có ai.
Chẳng lẽ là ảo giác của cô?
Đang tự hỏi ảo giác đấy là do mùi tanh tưởi ở sát vách hun mà sinh ra hay vì suy nghĩ quá nhiều đến Tiểu Tân thì Tiểu Tân lảo đảo bò từ dưới đất lên.
Cuối cùng Du Nhiên cũng hiểu ra – thì ra Tiểu Tân bị cánh cửa cô đẩy mạnh ra đụng phải ngã xuống đất.
Trong chớp mắt gặp lại, hai người có chút khó xử, đều ngẩn cả người.
Nhưng bầu không khí trong WC cộng với cái mùi này thật sự không thích hợp với nội dung tuyệt đẹp của vở kịch này, vì vậy Tiểu Tân rất nhanh đã tỉnh lại, hai tay đút vào trong túi, rồi lại day day mũi, dời mắt ra chỗ khác, vờ như vô tình hỏi: “Em ở đây làm gì?”
Ai biết vừa dứt lời, một vật thể không rõ nguồn gốc lập tức đập về phía đầu cậu ta, Tiểu Tân tránh không kịp, chỉ nghe “cốp” một tiếng, sau đó đầu bắt đầu ong ong vang lên.
Sau khi ong bay đi hết, Tiểu Tân bùng phát, giận dữ hét lên: “Vì sao lại dùng túi đập tôi? Còn nữa, trong túi có cái gì mà nặng như vậy?”
“Khi đi ngang qua công trường gần trường học, tiện tay nhặt một cục sắt.” Du Nhiên lấy từ trong túi xách ra một cục sắt nặng phải đến năm cân, giơ cao trong tay, vẻ mặt hung thần ác sát: “Về phần nguyên nhân tôi đánh cậu, có cần phải nói nữa không?”
Nói xong, Du Nhiên lại giơ cục sắt lên lần nữa, đập về phía Tiểu Tân, Tiểu Tân cầm chặt lấy tay cô, cố gắng không để hung khí kia nện lên đầu mình.
Động tác hai người dừng lại ở thế giằng co như vậy.
“Em dựa vào cái gì đòi đánh tôi?!”
“Cậu không xin lỗi, còn chơi trò mất tích, bây giờ còn tới những nơi bẩn thỉu xấu xa, chơi bời với những kẻ không ra gì này, cậu nói tôi có nên đánh cậu hay không?”
“Em không phải mẹ tôi, sao phải quản lý tôi nhiều như vậy?!”
“Tôi không phải mẹ cậu, tôi còn hơn cả mẹ cậu!”
“Bà già họ Lý, bà đi chết đi, không được lợi dụng tôi!”
“Cái này mà gọi là lợi dụng, vậy cậu nói chuyện tối hôm đó cậu làm có nên chịu thiên đao vạn quả hay không? Mau xin lỗi!”
“Đừng hòng!”
“Xin lỗi!”
“Cứ mơ đi!”
“Xin lỗi!”
“Có, chết, cũng, không, nói… A!”
Rất bất hạnh, tuy Tiểu Tân đã khống chế tay Du Nhiên, nhưng quên đề phòng chân của cô, vì vậy, cái chân xinh đẹp của Du Nhiên vừa khít đặt trên vị trí quan trọng của Tiểu Tân.
Tiểu Tân rên lên một tiếng, chậm rãi khuỵu xuống mặt đất, môt hôi lạnh ứa ra.
“Hôm nay tôi chỉ dùng năm phần sức, nếu theo tính cách bình thường của tôi, không một đạp biến cậu thành tàn tật, tôi không mang họ Lý!” Du Nhiên vỗ vỗ giày, nói có vẻ rất đàn chị: “Xin lỗi thì tạm tha cho cậu một mạng.”
Tiểu Tân ngẩng đầu lên, có lẽ rất đau, đôi mắt cũng hồng hồng, nhưng cậu ta cắn răng, nói: “Tôi nói rồi, có chết tôi cũng không xin lỗi.”
Du Nhiên không nhịn được lại giơ cục sắt nặng năm cân có lực sát thương không gì sánh được trong tay lên, vô cùng muốn đập bẹp cái đầu cố chấp của cậu ta, nhưng cục sắt đi được nửa đường bỗng dừng lại.
Trong trò chơi sát thủ còn có thời gian để lại di ngôn nữa.
“Vì sao không muốn xin lỗi?” Du Nhiên quyết định mình phải dịu dàng nhã nhặn một chút.
“Không biết.” Nhưng câu trả lời của Tiểu Tân khiến cố gắng thổi tắt lửa giận vừa rồi của Du Nhiên trở thành vô dụng.
“Nói rõ cho tôi, cái gì gọi là không biết?” Du Nhiên dùng tay vò mạnh cái đầu Tiểu Tân, thành công phá hủy kiểu tóc của cậu ta.
Có người nói trên thế giới có một loại người, dùng cách nói thông thường chính là “đầu có thể rơi, máu có thể chảy