Disneyland 1972 Love the old s
Chàng giảng viên cầm thú của tôi

Chàng giảng viên cầm thú của tôi

Tác giả: Tát Không Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325662

Bình chọn: 8.00/10/566 lượt.

hủ nghĩa, kiến thiết văn minh tinh thần và văn minh vật chất, làm rạng rỡ, thêm vinh dự cho tổ quốc.

Cứ như thế, Khuất Vân bỏ đi.

Như vậy cũng tốt, Du Nhiên nghĩ, một năm thời sinh viên quý giá nhất đã trải qua cùng anh, đây là lúc để đoạn tình cảm đó trở thành hồi ức.

Anh đã chủ động buông tay, không còn yêu cầu cô phải lựa chọn, mà đáp án đó rốt cuộc là gì, ngay cả Du Nhiên cũng không rõ.

Và, cũng không còn quan trọng nữa.

Một chương này của cô và Khuất Vân đã hoàn toàn kết thúc, từ nay về sau, là một chương mới, anh có thể không phải để chính mình chịu uất ức nữa, còn cô cũng có thể không bị vướng bận nữa.

Kết quả như vậy, đối với bọn họ, đều tốt.

Du Nhiên hiểu, bọn họ đều hiểu.

Chỉ là trong lòng… Chỉ là trong lòng…

Lần trốn đi đó, vết khâu của Cổ Thừa Viễn bị rách, may mà đến bệnh viện đúng lúc mới không xảy ra sự cố gì.

Du Nhiên vẫn chịu trách nhiệm chăm sóc anh ta, trải qua sự kiện lần này, Cổ Thừa Viễn biến thành một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn, Du Nhiên thật sự không thể rời khỏi anh ta nửa bước.

Nhưng trong lúc bận rộn, Du Nhiên cũng không còn thời gian rảnh rỗi để nhớ về một số việc, nhớ tới một số người nữa.

Về chuyện cái nhẫn, Du Nhiên không biết phải nói thế nào, vì vậy cô chọn cách im lặng.

Mấy tuần sau, cuối cùng Cổ Thừa Viễn cũng được xuất viện, dưới sự chăm sóc hết lòng của Du Nhiên và tác dụng của canh bồi bổ của Bạch Linh, dường như anh ta còn béo hơn một chút.

Như vậy mới hợp với chiều cao của anh ta.

Mối quan hệ của bọn họ là một loại quan hệ hoàn toàn mới, hòa lẫn giữa tình thân và sự ăn ý từ nhỏ.

Nhưng đôi khi, sẽ tăng thêm một chút mờ ám – người tăng thêm thường là Cổ Thừa Viễn.

Bọn họ thường nói đến thời gian khi còn bé – anh ta đi xe đạp, cho cô ngồi phía sau, đưa cô đi mua bánh kem; tháng Ba, anh ta làm một con diều cho cô, sau đó hai người tới sườn núi bên cạnh thả diều; ngày hè, anh ta đưa cô tới bờ sông, cùng nhau bắt tôm cá.

Quãng thời gian vui vẻ đó dường như được ôn lại một lần qua những lời kể.

Chỉ là, mỗi khi Cổ Thừa Viễn nói đến năm hai người hẹn hò, Du Nhiên sẽ chuyển trọng tâm câu chuyện sang hướng khác.

Ngoài ra, cô cũng tránh chuyện về chiếc nhẫn.

Cô không nhắc tới không có nghĩa Cổ Thừa Viễn cũng như vậy.

Tổng cộng anh ta đã cầu hôn cô hai lần.

Lần đầu tiên vào ngày xuất viện, nhìn Du Nhiên đang thu dọn đồ dùng, anh ta nhẹ giọng nói: “Du Nhiên, chúng ta kết hôn đi.”

Du Nhiên chỉ cười cười, không có bất cứ phản ứng gì.

Lần thứ hai là một tuần sau khi xuất viện, Cổ Thừa Viễn lại đưa Du Nhiên ra ngoài ăn trưa, sau khi ăn xong, thuận tiện tới một khu biệt thự xa hoa đang rao bán ở bên cạnh.

Khi đi tới một trong những căn biệt thự trong đó, Cổ Thừa Viễn đột nhiên hỏi: “Căn nhà này làm nhà mới khi kết hôn thế nào?”

Du Nhiên đương nhiên hiểu ý của anh ta, nói lảng đi: “Mùa đông ở đây không có tuyết, vậy mà trong phòng khách lại có một cái lò sưởi âm tường, đúng là giả tạo.”

Cứ như thế, hai lần cô đều chuyển hướng câu chuyện.

Thật ra, Cổ Thừa Viễn cũng có thể coi là một đối tượng tốt, nếu bọn họ ở bên nhau, Cổ Thừa Viễn sẽ không còn cô đơn, bố mẹ cũng sẽ vui vẻ, giống như kết cục cả nhà cùng vui.

Nhưng Du Nhiên luôn cảm thấy cô không thể làm như vậy.

Về phần nguyên nhân, cô không biết.

Có lẽ, người không thể nhìn rõ tâm tư của mình nhất, chính là bản thân.

Du Nhiên nhớ cô từng thề trước mặt Khuất Vân, nói sẽ tìm một người đàn ông coi cô như báu vật trong lòng bàn tay.

Cô cảm nhận được nỗi khổ khi yêu một ai đó, vì vậy cô chấp nhận Tiểu Tân, muốn được yêu một lần, nhưng kết quả vẫn là không tốt.

Còn Cổ Thừa Viễn, Du Nhiên xác nhận, sau khi trải qua những chuyện đó, anh ta đối với cô tốt, rất rất tốt.

Nhưng tới lúc này Du Nhiên mới mơ hồ nhận ra, thứ mình muốn dường như còn nhiều hơn thế.

Cô quá tham lam – cô muốn một người yêu mình, mà mình cũng yêu người đó.

Du Nhiên nghĩ, cô nhất định sẽ cô đơn cả đời.

Lần cần hôn thứ ba của Cổ Thừa Viễn diễn ra trong phòng Du Nhiên.

Lúc đó, Bạch Linh và Lý Minh Vũ ở trong bếp nấu cơm, để hai người bọn họ nói chuyện riêng.

Du Nhiên lại nhớ tới một số chuyện thú vị khi còn bé, vui vẻ mang ra bàn luận.

Khi còn bé, Du Nhiên vừa ăn đậu tương vừa xem ti vi, kết quả cắn phải lưỡi, máu chảy ròng ròng, lúc đó người lớn đều đã ra ngoài, Cổ Thừa Viễn đỡ cô lên xe đạp, đi thẳng tới bệnh viện.

“Em nhớ khi đó em cứ nhào vào lòng anh khóc, quần áo của anh nhuộm đầy máu từ miệng em, khi mẹ tới bệnh viện còn tưởng bụng anh bị thương, vô cùng sợ hãi.” Du Nhiên khẽ cười.

Lúc đó, cô cũng rất sợ, nghĩ rằng mình sẽ chết, may mà Cổ Thừa Viễn luôn ở bên an ủi cô.

Trong trí nhớ của cô, Cổ Thừa Viễn luôn áo quần gọn gàng, sạch sẽ, mang theo một cảm giác lạnh lạnh.

Thích anh ta, có phải từ khi đó?

“Anh nhớ, trước đây, khi ở bên anh, em luôn rất vui vẻ.” Đường viền đôi môi Cổ Thừa Viễn cong lên thành một đường cong rõ ràng, giống như đang nhớ lại quá khứ thật tươi đẹp, nhưng chậm rãi, lông mày anh ta hạ xuống, biến thành dáng vẻ cô đơn: “Đáng tiếc, đều bị anh phá hủy.”

“Đừng nói những chuyện này nữa, giờ không phải t